Chắc mềnh không phải nhắc lại. Không mang bản dịch của mềnh đi bất cứ đâu mà không có sự đồng ý của mềnh. Vì nguyên nhân chính làm blog nè là chia sẻ niềm vui đọc danmei.

Thứ Ba, 13 tháng 7, 2010

Hoa dung nguyệt mạo_hoàn

 Chương 10 Hoa Dung + Vĩnh Thanh + hai phiên ngoại

ta mới làm lúc mất điện tại gia tối qua. Giờ đã beta lại.

Hoàn nè dễ xương. Ha ha ha. Ta càng thích bé Tu Chân hơn!

=========================
Hoa Dung Nguyệt Mạo

Tác giả: aaaaa5

Rating: NC17

edit: analinh



Cuối cùng, Tu Chân sai người đem ta áp giải vào lãnh cung, đem Tiểu Liên trục xuất khỏi nước, phất tay giải tán các đại thần. Ta đơn độc đứng ở trong lãnh cung, suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn lần....... Ta là cố ý ! Chuyện ngày hôm nay hoàn toàn có thể tránh khỏi phát sinh, Tiểu Liên mĩ tắc mĩ hĩ, nhưng không đến mức khiến ta mê đến quên hết tất cả.

Là tại ta khiêu chiến với Tu Chân. Ta đã không nhận ra ngay từ khi bắt đầu, ta đã dần dần chán ghét hết thảy mọi thứ trong cung, bất luận Tu Chân ôn nhu như thế nào đối với ta, tâm lý của ta đều có một cỗ mạt(kéo xuống) đến khó chịu. Ta chán ghét hết thảy mọi điều ở hiện tại, Tu Chân không hề chỉ thuộc về ta, hắn còn thuộc cả quốc gia. Loại nhận thức này khiến cho ta sinh ra một loại cảm giác mất mác, giống như tư tàng bảo vật của bản thân bị mọi người cùng chung.

Ta nghĩ mỗi một chi tiết ta có được từ Tu Chân, mảy may cũng không muốn cho người khác thấy. Nhưng ta cũng ý thức được, Tu Chân vĩnh viễn sẽ không chỉ thuộc riêng mình ta, đối với bản thân tuy điều này là không thể, ta chỉ có một thái độ ứng xử, đành phải là nén xuống. Cho nên sự tình hôm nay phát sinh, vì bản thân cuối cùng cũng tìm ra được lí do để ly khai.
Đối với Tu Chân, cảm giác của ta thực mâu thuẫn.

Từ trước ta vẫn luôn hy vọng Tu Chân trở nên kiên cường tài giỏi, có thể cùng ta sóng vai đứng chung một chỗ. Hiện giờ Tu Chân thành hoàng đế, thật sự trở nên kiên cường , ta lại hoài niệm nhớ về thời ỷ lại ta, chung quanh thế giới chỉ có ta và Tu Chân.

Có lẽ đây là tính cách thiếu hụt của ta, ta vĩnh viễn cũng không biết chính mình đến tột cùng là muốn cái gì. Lần này ly khai quyết không phải là do sự trừng phạt của Tu Chân, mà là sự trừng phạt của bản thân ta, bởi vì ta vẫn yêu Tu Chân, chỉ là chán ghét hết thảy mọi thứ ở đây.

Nửa đêm, ta nấp vào tẩm cung Tu Chân nhằm vấn an hắn lần cuối, phát hiện mắt của hắn còn lưu lại lệ ngân. Đồ ngốc, khóc cái gì mà khóc, ta là một kẻ ích kỷ , không đáng để cho ngươi khóc.

Ta đi đến bên giường Tu Chân, nhẹ nhàng hôn môi hắn, lưu lại vết tích cuối cùng. Trong mộng Tu Chân bỗng nhiên khóc nấc lên, hắn bắt lấy góc áo ta khẩn cầu ta đừng đi. Giữa chừng giãy dụa Tu Chân bất giác tỉnh, hắn thấy ta, lại hai mắt đẫm lệ khẩn cầu ta đừng đi. Ta làm bộ điềm nhiên như không, bộ dáng cười cười đối hắn nói:“ Đồ ngốc, ta như thế nào lại đi, ta chỉ là rất nhớ ngươi , nhịn không được đến xem ngươi.”

Tu Chân vẫn bắt lấy góc áo ta không buông, hắn phe phẩy đầu nói:“Không đúng, không phải như vậy. Ngươi sẽ đi , ngươi sẽ rời khỏi ta cho nên mới lại đối xử với ta thực ôn nhu.” Ta không nói gì cười khổ, Tu Chân hiểu về ta như ta hiểu hắn. (=.=)

Ta ôm lấy Tu Chân ngồi xuống, ôn nhu đối hắn nói: “Tu Chân, hiện tại ngươi đã là vua của một nước , ngươi không chỉ là đại diện cho chính ngươi, ngươi còn đại diện cho cả Vĩnh Thương quốc. Dần dần, ngươi sẽ thấy trách nhiệm một bậc Đế Vương , ngươi sẽ đầy âm mưu thủ đoạn , ngươi sẽ cảm thấy được ta là trở ngại của ngươi trên con đường đế vương, ngươi cảm thấy khó thở mệt mỏi vì ta. Ta không muốn sự tình biến thành như vậy, cho nên ta muốn đi.”

Tu Chân tiếp tục phe phẩy đầu nói:“Ta không tin, ngươi gạt người. Ta vĩnh viễn cũng sẽ không biến thành như vậy, là ngươi chán ghét ta.”

Ta lại cười khổ, Tu Chân trước mặt ta bất luận là lời nói dối đô hội cũng không chỗ nào ẩn giấu được. Vì thế ta đẩy hắn ra, thẳng thắn nói hắn:“Ngươi nói đúng rồi, ta ứng kinh chán ghét hiện tại ngươi. Ta đã chán ghét cùng đám cựu thần kia tranh giành cấu xé lẫn nhau. Ta chán ghét giống như xấu hổ về thân phận này. Cho nên ta phải ly khai ngươi.”

Tu Chân bị lời của ta làm cho sợ ngây người, hắn gắt gao ôm lấy ta nói:“Ta không bao giờ cho ngươi ly khai ta nữa, nếu là ngươi chán ghét đô hội ta nhất định sửa. Nếu ngươi chán ghét nơi này, ta sẽ đi cùng ngươi ly khai.” Ta thở dài, bất đắc dĩ ôm lấy tên chấp nhất này, lại do dự. Tu Chân thừa dịp ta chưa chuẩn bị, điểm huyệt ngủ của ta, chuẩn bị trước tất cả, ta nhìn cặp mắt Tu Chân đầy quyết tuyệt. ( dứt khoát)

Ngày hôm sau, Tu Chân lâm triều sắc phong ta là hoàng hậu, đồng thời phong tước nhiếp chính vương, cùng hắn chủ trì triều chính. Đồng thời hắn dùng tánh mạng của mình tuyên cáo thiên hạ thề kiếp này chỉ yêu mình ta, sẽ không tái thu phi tần nam sủng.

Các triều thần nghe được quyết định này của Tu Chân đều quá kinh ngạc, bọn hắn tối hôm qua chính mắt thấy ta cùng với người khác tư thông, vốn tưởng rằng hôm nay sẽ nghe được thánh chỉ xử quyết ta, không nghĩ tới lại nhận được tin tức này.

Bọn họ bắt đầu kịch liệt phản đối, thậm chí lấy cái chết can gián, khuyên đế vương của bọn họ giết ta là yêu hoặc hại dân hại quốc. Biểu hiện lúc này của Tu Chân cường thế cùng đoạn tuyệt, hắn đem vương miện đặt ở trên long ỷ, kiên định mà đối với triều thần thuyết, nếu như bọn họ không đồng ý với quyết định của hắn, hắn sẽ không làm hoàng đế , cùng ta lưu lạc giang hồ. Cuối cùng cựu thần này đành thỏa hiệp , bị bức thề về sau tôn kính ta giống như tôn kính Tu Chân.

Nghe tiểu thái giám kể về lần lâm triều sáng nay ta lại cảm không thấy quá cao hứng. Tu Chân lại có thể không để ý đến ý nguyện của ta tự tiện đưa ra quyết định. Hiện giờ ta thành hoàng hậu kiêm nhiếp chính vương, đi đâu đều rất không tiện, nếu ta trở lại Trung Nguyên, có lẽ còn có thể trở thành gian tế Vĩnh Thương quốc cản xuất lai.

Một Tu Chân hảo, dĩ nhiên dùng nhiều thân phận áp chế ta như vậy, hoàn toàn phá tan mộng đẹp du sơn ngoạn thủy của ta. Hơn nữa chỉ cần phong làm nhiếp chính vương là được rồi, vì cái gì còn muốn phong ta làm hoàng hậu, nhưng lại phải tới ba ngày sau mới cử hành đại lễ long trọng phong?

Hắn nhất định là cố ý trả thù, hắn muốn khắp thiên hạ trước mặt tuyên bố ta là “nữ nhân” của hắn, lấy điều này làm nhục ta, ta quyết không đồng ý.

Buổi chiều, Tu Chân đến xem ta, ta hùng hổ mắng hắn một canh giờ, Tu Chân lại cười, cũng không phản bác. Hắn ôn nhu ôm ta, sau đó sai người trình tiến vào một món đồ chế tạo tinh mỹ để hoàng hậu mặc, nói với ta: “Ngay ngày đầu tiên đăng cơ đã sai người chế tác gấp gáp y phục này, ta vẫn khát vọng có thể thấy tận mắt ngươi mặc nó vào, bộ dáng ngươi thế kia nhất định rất đẹp. Nếu ngươi thật sự để ý thân phận này, như vậy sau lễ sắc phong, ngươi mặc long bào, ta mặc y phục này là được rồi. Ta chỉ muốn tuyên bố trước thiên hạ, ta chỉ thuộc về ngươi, ngươi cũng chỉ thuộc về ta.”

Nghe xong lời của hắn, ta một phen đoạt lấy y phục hoàng hậu ôm vào trong ngực. Nói đùa gì vậy, ta mới là không cần mặc long bào kia vừa nặng còn xấu xí, vẫn là y phục này vừa nhẹ lại đẹp, nhất định sẽ đem ta tôn lên làm mỹ nhân có một không hai trong thiên hạ. Ta mĩ mĩ tưởng tượng cảnh tưởng người người trong thiên hạ vì thấy ta mà kinh diễm(kinh động), nhưng lại không nghe thấy một câu Tu Chân nói bên tai ta, hắn nói: “Thật sự vẫn chỉ là tiểu miêu kiêu ngạo lại bốc đồng, ta phải dùng nhu tình võng quan (*) trụ ngươi cả đời.” Những lời này là ý tứ gì? Mèo ở đâu, sao ta không thấy?

*lưới tình tóm chặt

Vĩ thanh

Phong hậu tiến hành rất thuận lợi, khắp thiên hạ đều đã biết  hoàng hậu Vĩnh Thương quốc là một người mỹ diễm vô biên(xinh đẹp khôn cùng), lòe lòe phát quang đại soái nam, do đó lại một lần nữa dấy lên làn sóng sùng bái Hoa Tiêu Nguyệt.

Những địa phương đã từng được ta du ngoạn qua đều được phong làm phong thắng cảnh, những đồ vật đã được ta dùng qua lập tức giá trị bị tâng lên gấp trăm lần, thậm chí ta đi qua thổ địa nơi nào cũng bị mọi người hồi gia đi phụng dưỡng. Hơn nữa bởi vì sự tụ tập ở ta là sự mỹ diễm cùng anh tuấn, người người sùng bái sự thâu tóm sở hữu cả hai giới tính. Đối với việc này, ta đương nhiên thật đắc ý , vài năm không gặp đối với sự ta mị hoặc của ta với người trong thiên hạ công lực lại tinh tiến lên một tầng.

Chỉ có Tu Chân sắc mặt trở nên xanh thảm, hắn còn không ngừng thuyết: “Ta thật khờ, chân đích (thực sự). Ta chỉ biết Tiêu Nguyệt là một sắc lang, lại không nghĩ đến khắp nơi trong thiên hạ mọi người đều yêu mến sắc lang này.”

Vào một ngày, đại ca ta mang theo Mạnh Vũ cùng tiểu Chí Vũ đến dự lễ, còn mang đến giải dược có thể giải bách độc Ưu Hoa Quỳnh, ta rốt cục có thể cùng Tu Chân bạch đầu giai lão cả đời rồi.

Giai đại hoan hỉ......???

Hoàn


Phiên ngoại
Tự Bạch Tiêu Nguyệt

Ta yêu Tu Chân đến tột cùng, ta thường thường hỏi mình.
Tu Chân ôn nhu, trong veo, đều làm ta mê muội.
Ta thực thích cùng hắn ở cùng một chỗ có cảm giác ấm áp ngọt ngào,
Phảng phất cúc hoa trà nhẹ nhàng, thấm nhân tâm phế.
Nhưng ta lại thường thường cảm thấy chán ghét, còn có một chút lo lắng.
Sự ôn tồn của Tu Chân có phải là sự vĩnh hằng?
Thời thơ ấu của ta đã trải qua, bất luận là kẻ nào cũng không thể tin được.
Cùng Tu Chân ở một chỗ càng hài lòng,
Ta lại càng sợ tương lai bị ruồng bỏ sẽ đau lòng.
Cho nên ta thường thường chủ động rời đi,
Sợ hãi chứng kiến ánh mắt phản bội của hắn.
Kỳ thật ở sâu trong nội tâm của ta,
Ta chờ đợi một thâm tình vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.
Ta yên lặng cân nhắc có nên ly ly phân phân hắn,
Lần đầu tiên là hai năm,
Lần thứ hai đi đến sơn giác liền vòng lại trở về,
Lần thứ ba là chưa bắt đầu cũng đã thất bại.
Ta bỗng nhiên cảm thấy an tâm,
Bởi vì ta phát hiện vô luận ta có bao nhiêu tuỳ hứng,
Tu Chân đều ở bên yên lặng coi chừng dùm ta, (yên lặng bắt ta lại! Ha ha)
Bất ly bất khí (không rời xa không vứt bỏ), dụng tình chí thâm.

5b3d9acb trữ hiệp tại:]

Cám ơn ngươi, Tu Chân,
Yêu nhất ngươi người của ta.

Phiên ngoại -- quốc bảo

Tửu lâu Vĩnh Thương quốc,
Một thanh niên độc thoại:
“Quốc bảo Chu Viêm quốc là Thất Thải Ngọc Lưu Ly Châu,
[ đang treo ở trên cổ của ta];
Quốc bảo Sâm quốc là Xạ Nhật Thần Cung,
[ đang được cất giấu bí mật trong kho binh khí của ta];
Quốc bảo Trung Nguyên quốc là Vô Tướng Thiên Thư,
[ đã bị ta cho làm lễ vật mừng thọ dâng lên sư phụ ];
Như vậy quốc bảo Vĩnh Thương quốc là gì?”
Một tiểu nhị đi tới,
Dụng khán nhãn thần tiểu bạch:
“Khách quan ngài là người từ vùng khác tới,
Quốc bảo Vĩnh Thương quốc là hoàng hậu,
Mọi người ở Vĩnh Thương đều biết.”
Thanh niên đại kỳ, (trẻ tuổi cực hiếm có)
“Hoàng hậu Vĩnh Thương quốc có chỗ nào hơn người?”
Tiểu nhị bạch tha nhất nhãn,  ( bạch liễu tha nhất nhãn: Không còn chút máu)
“Phát triển ngành du lịch,[ rất nhiều người ngoại quốc mộ danh đổ đến đây mong muốn ngắm nhìn phong thái hoàng hậu]
Nghiệp mỹ dung hưng vượng,[ vì tranh giành một cái ngoảnh nhìn của hoàng hậu, vô luận nam nữ đều sôi nổi chỉnh dung ]
Chấn hưng ngành ăn uống,[ không có mỹ thực phong cảnh trở nên kém hấp dẫn, không được hoàng hậu đến thăm ]
Nâng cao toàn thể thẩm mỹ quan quốc dân ,[ hoàng hậu trở nên xinh đẹp mẫu mực ]
Gìn giữ thân thể kiện khang của hoàng đế bệ hạ, tâm tình du khoái,[ điều này còn phải nói sao]
Rộng khắp quốc gia nuôi cấy lấy người tài làm rường cột đất nước,[ Mấy lão mà không chết, ngồi không ăn bám ngoan cố kéo bè kéo đảng chỉ trích bị ta làm tức hộc máu thân vong ]
Vì Vĩnh Thương quốc phát triển tạo ra những cống hiến lỗi lạc.”
Thanh niên sắc mặt trắng bệch, thì thào tự nói:
“Chẳng lẽ lần này ta phải đi’ thây nhân’?” (trộm người=.=)
!!!!!!!!

2 nhận xét:

  1. haiz~~
    Đọc xong rồi, hoàn rồi lại thấy nó k hay. Chắc dạo này đọc fanfic dbsk nhiều quá nên chán đam mỹ rồi.
    haiz~~

    Trả lờiXóa
  2. truyện này không thể nói là hay ^^ tuy nhiên mềnh lại thích ^^. truyện ngắn quá nên khai thác nhân vật chưa sâu, giọng văn đều đều không có cao trào, mọi chuyện đều bình bình thản thản mà qua ^^. Nhưng cảm giác về nó như hương hoa vậy. Thoang thoảng mà đáng yêu, không làm mình nhớ mãi nhưng tâm hồn thì dễ chịu ^^

    Trả lờiXóa