Chắc mềnh không phải nhắc lại. Không mang bản dịch của mềnh đi bất cứ đâu mà không có sự đồng ý của mềnh. Vì nguyên nhân chính làm blog nè là chia sẻ niềm vui đọc danmei.

Thứ Tư, 9 tháng 6, 2010

Hoa dung nguyệt mạo_chương 1

Hoa Dung Nguyệt Mạo
Tác giả: aaaaa5
Rating:
NC17
edit: analinh

Ta là Hoa Tiêu Nguyệt, năm nay mười lăm tuổi, là một người khuôn mặt đẹp chỉ có ứng với bầu trời, kinh thiên động địa, quỷ thần nhìn thấy mỹ thiếu niên ta đây cũng phải kinh sợ.

Ngươi không tin? Hãy thử nhìn những người xung quanh ta, ai cũng chảy nước miếng, thế nào, ngoạn mục chứ? Phàm là ta đi qua địa phương nào, mặt đất đều là sáng lấp lánh. Vì sao đều là nam nhân? Bởi vì ta đang ở phẫn nữ trang a. (Bởi vì ta đang mặc trang phục của nữ).
Ta vì sao phẫn nữ trang? Bởi vì nếu như ta hoán quay về (trở về) nam trang mà nói , chẳng phải là thành ra tất cả nam nhân cùng nữ nhân đều phải đối với ta chảy nước miếng, như vậy đường chúng ta đang đi sẽ không còn sạch sẽ.



Theo thống kế không đầy đủ, bạch đạo trung, cầu hôn ta nhân số (số người) đã đạt đến sáu người mỗi canh giờ. Nói cách khác mỗi ngày mười hai canh giờ, có đến bảy mươi hai người cầu hôn ta. (đau bụng!). Trong đó tuổi tác giới hạn từ mười bốn đến bảy mươi tuổi không đồng đều, nghề nghiệp từ gia nô làm sái tảo(vẩy nước quét nhà_lao công a) đến chưởng môn phái, cái gì cần có đều có.
Như thế luân thường đạo lý bỏ đi đâu? Loại người bất chính tương đối gấp gáp, thích dùng biện pháp cưỡng đoạt, hết lần này tới lần khác đối với ta dùng các loại xuân dược, ta lại hoàn toàn miễn dịch, con người ta hơn nữa lại thông minh không gì sánh được.
Những tên xấu xa đó còn chưa thực hiện được ý đồ đã bị ta triệu tới bạch đạo bảo hộ hoa sứ giả chế ngự . Bởi ta quá mị lực, một nửa đám người xấu đã bị bắt ba trăm bảy mươi sáu người, đánh chết tám mươi mốt người, thụ thương chạy trốn người vô số. Có thể thấy được ta vì võ lâm chính nghĩa đã làm nên sự nghiệp to lớn cỡ nào, cống hiến vĩ đại thế nào!

Thế nhưng bỗng nhiên có một ngày, ta đối với danh hiệu "Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân" lại trở nên chán ghét nó. Ta chán ngán chưởng môn phái Hoa Sơn chung quy do bàn bạc bất hảo, đúng là trò cười châm biếm, môn chủ Thiên Long Môn mỗi ngày đưa tới một viên khỏa ngũ thải san hô châu (một viên san hô châu năm màu), Vô Ky trang chủ sơn trang cả ngày ở trước mặt ta cười khúc khích.
Thật không biết tên ngốc đầu ngỗng ... này người tựa như tên, thế nào lại có thể chỉ huy toàn bộ võ lâm , đám người này thực sự là có ngôn ngữ vô vị, diện mục khả tăng (diện mạo đáng ghét). Vì vậy đến một ngày, ta lược thi tiểu kế (thực hiện tiểu kế), tuyên bố nếu như ai có thể giúp ta tìm được trên đời còn tồn tại một gốc cây ưu hoa quỳnh, ta gả cho người đấy. Vì vậy đến ngày thứ hai, bên người đã sạch bóng không còn ai, trong đêm đó, các đại môn phái trên toàn quốc đều tại Hoa Hoa.

Ta cũng ở, bất quá nói " Thải cúc đông ly, thản nhiên kiến nam sơn.(1)" Trung cúc hoa. Ngươi cũng không nên hiểu sai , ta thực sự chỉ là muốn thể nghiệm một chút cái gì gọi là tấn triêu Đào Uyên Minh (2) cuộc sống ở điền viên. Vì vậy, ta liền đi tới Thi Trung theo như lời của Chung Nam Sơn.
Ở đây quả nhiên phong cảnh đẹp tuyệt trần, khắp nơi như thi như họa. Bất quá, hiện tại mới là cuối tiết xuân, muốn thưởng cúc thì phải còn đợi nửa năm nữa mới được. Vì vậy ta liền đến một trấn nhỏ ở Chung Nam Sơn rồi bao luôn một tiểu điếm, chuẩn bị còn ở tạm đó một năm. Vì tránh phiền toái, ta tiểu tiểu mà dịch dung đi một chút, che giấu đi phải sáu phần khuôn mặt đẹp, ngay cả như vậy, ta thoạt nhìn vẫn là một thanh tú khả ái mỹ kiều nga.

Thời gian nhàn hạ, ta cuối cùng thích đến Chung Nam Sơn phía sau núi tiêu khiển thời gian. Không lâu sau ta phát hiện có một người rất thú vị, tiểu đạo sĩ, tên của hắn là Khiếu Tu Chân.

Nói hắn thú vị, là bởi vì hắn rất ngốc, mỗi lần đều ngơ ngác mà chịu các sư huynh khi dễ. Ta thường thường chứng kiến, hắn thì hòa nhã cùng các sư huynh đùa giỡn lười biếng mà xuống núi, chỉ có một mình hắn nhắc tới bốn phần nước phải mang về, lung lay lắc lắc, gian nan trên địa thượng sơn. Một tháng đã qua đi trong nháy mắt, hắn mỗi ngày đều đến sườn núi nhắc tới hai lần mang nước về, ta cũng mỗi ngày đều nằm ở một gốc cây đại thụ cao cao từ trên quan sát hắn. Hưởng thụ gió mát, hưởng thụ mây trắng, lại đối lập hắn mồ hôi đầm đìa, ta sản sinh không gì sánh được cái cảm giác về sự ưu việt.

Tu Chân khiến cho toàn bộ thân thể thật sạch sẽ. Làn da rắng nõn, mặt mày bình thuận, tóc tai được vấn quy quy chỉnh chỉnh, đạo bào tuy xám trắng cũ nát nhưng tẩy đến hạt bụi nhỏ bất nhiễm. Tính tình hắn cũng giống tướng mạo hắn như nhau thuận bình, như thế bị các sư huynh khi dễ cự tuyệt không phản kháng, mỗi lần luôn luôn vân đạm phong khinh mà cười cười, sau đó lặng lẽ mà nâng lên thùng nước lớn, lảo đảo lắc lắc trên mặt đất.
Có một lần, ta quá thiện tâm, thừa dịp hắn không chú ý thì dùng hòn đá nhỏ đem mộc dũng (thùng gỗ)đánh vỡ xuyên thủng luôn hai thùng nước, khi nhìn hắn lên núi, phía sau hai bên lưu lại vệt nước, ta thoả mãn mà tưởng hắn ngày hôm nay rốt cục không cần mệt mỏi như vậy nữa, thật cần phải cảm kích ta. Ngày thứ hai, ta lại nằm trên cây, chờ hắn tới múc nước, nhưng hắn không có đến.
Nghe đệ tử khác oán giận nói, Tu Chân bởi vì đánh vỡ thùng gỗ của đạo quán, bị chưởng viện trách phạt đánh năm mươi trượng, hôm nay nằm ở trên giường không đến, bọn họ chỉ có mệnh khổ mà tự bản thân phải đi múc nước.

Thì ra là thế, ta nghe xong âm thầm mà gật đầu. Ngày thứ hai, Tu Chân lại tới múc nước, nhìn hắn bộ dạng đi lại khó khăn, nhất định ăn không ít vị đắng. Ta cảm thấy rất hài lòng, (ác chết đc) nguyên lai khi dễ một người lại có cảm giác tốt như vậy, thấy hắn vì ta thụ thương, ta cảm thấy bản thân có quan hệ với hắn vừa nhiều lại vừa ít. Vì vậy, ta vừa thông suốt hài lòng tâm địa đem thùng gỗ của hắn đánh thủng hai cái, ta chờ hắn bị phạt. Cứ như vậy sau ba lần, những người đó rốt cục phát giác tình huống khác thường, múc nước thì chăm chú mà nhìn chằm chằm thùng nước, còn phái người lục soát núi.
Nhìn bọn họ giống như con ruồi không đầu nhất loạt ở dưới mặt đổi tới đổi lui thực sự là quá có thú vị. Bất quá thằng ngốc này cũng thật ngu dốt, chỉ cần vừa nhấc đầu lên một chút có thể thấy ta đang nằm ở trên cây đại thụ cao nằm ngay trên đầu bọn họ ni. Cuối cùng, Tu Chân ngẩng đầu thì phát hiện ra ta. Ta lập tức giả bộ chuyên chất tiểu nữ tử dáng dấp chấn kinh, xua tay ý bảo hắn không được chỉ ra ta, hoàn hảo là hắn không có quá ngốc('bổn đáo gia' là sao?), chỉ là miệng đóng mở phải vài lần, trải qua một phen ngọ ngoạy, rốt cục buông tha ta, đi ra xa. Sau nửa canh giờ, những đạo sĩ này lục soát không được người, tất cả đều trở về núi , chỉ ngoại trừ Tu Chân.

Xác định cái sư huynh đệ khác đều lên phái sau núi, Tu Chân đi tới dưới cây đại thụ của ta ."Xin hỏi vị cô nương này, ngươi vì sao lại phải ngồi ở trên cây?" Tu Chân ngẩng đầu nhìn ta nói chuyện. Thanh âm và tướng mạo, tinh thuần của hắn nhất dạng ôn hòa, làm kẻ khác cảm thấy rất thoải mái. Sau giờ ngọ, dương quang xuyên thấu qua tầng tầng lá cây rơi lên trên người hắn, vì hắn mặc đạo bào xám trắng tung ra một tầng kim sắc chói lọi. Ta làm bộ dạng biểu tình muốn khóc mà nói: "Tiểu nữ tử tên gọi Tiểu Nguyệt, năm nay mười lăm tuổi, nhà tại vô song trấn chân núi Chung Nam."
Ta len lén mà dùng khóe mắt nhìn hắn, phát hiện hắn không có lộ ra biểu tình mê gái quen thuộc đối với ta, chẳng lẽ là ta đã dịch dung quá mức, đã che giấu đi khuôn mặt đẹp của ta? Ta không ngừng cố gắng, lập tức khóc đắc lê hoa đái vũ, tiếp tục nói: "Hôm qua ta đi ở trên đường thì bỗng nhiên bị tên cướp đánh hôn mê, lúc sau tỉnh lại thì phát hiện chính mình đang nằm tại đây, trên cây, người làm ta hôn mê cũng không thấy đâu. Một lát sau thì có một đám đạo trưởng tụ tập dưới tàng cây, nói cái gì ‘ nếu như bắt được kẻ cắp cái kia thì đem hắn treo đứng lên thẳng tay mà đánh ’, tiểu nữ tử trong lòng sợ, thì lại càng không bạo dạn lên tiếng." Ta lại nhìn hắn, phát hiện hắn bị ta đả động, lại lộ ra biểu tình thương xót như thế kia. Lòng ta thật hoan hỉ, nức nở nói tiếp "Cầu đạo trưởng mở lòng từ bi, đưa ta quay về vô song trấn."
Tu Chân ngẩng đầu nhìn lên cây, vẻ mặt kiên định mà nói: "Cô nương xin chờ, bần đạo nhất định cứu ngươi xuống." Vì vậy hắn kéo tay áo lên bắt đầu trèo cây. Nếu lúc đầu biết hắn sẽ không khinh công, sớm biết thì ta sẽ không chọn cây cao như thế, e rằng nếu xuống phía dưới một lúc thì tình hình lúc ấy sẽ đặc biệt phiền phức. Bất quá nhìn hắn chân tay vụng về trèo cây bộ dạng thực sự buồn cười.

Mất sức ba bò chín trâu, Tu Chân rốt cục cũng trèo tới, rồi trên cây, lúc này đầu tóc của hắn thành ra cũng hỗn loạn, y phục cũng phá hỏng, hảo chật vật. Ta nhịn cười, nói: "Như vậy, đạo trưởng, chúng ta làm thế nào xuống phía dưới?" Tu Chân mặt đỏ lên nói: "Cô nương, bần đạo còn không có nghĩ được, ban nãy sợ ngươi sợ, một thời nóng ruột trèo lên đây, vậy phải làm sao bây giờ?" Ha hả, hảo hảo con người thú vị . Ta cố sức nhào tới ngực hắn, ôm hắn cùng nhau rơi xuống cây.

(2) Ðào Uyên Minh [陶淵明] http://vietnamese.cri.cn/chinaabc/chapter15/chapter150105.htm

(1)

采菊东篱下, 悠然见南山

Thải cúc đông ly hạ, Du nhiên kiến nam sơn

Ðào Uyên Minh [陶淵明]

có viết 20 bài thơ rượu, hai câu của Ðặng tiên sinh trích trong bài thứ 5 sau đây.

Kết lư tại nhân cảnh
Nhi vô xa mã huyên
Vấn quân hà năng nhĩ
Tâm viễn địa tự thiên
Thải cúc đông ly hạ
Du nhiên kiến nam sơn
Sơn khí nhật tịch giai
Phi điểu tương dữ hoàn
Thử hoàn hữu chân ý
Dục biện dĩ vong ngôn

Buộc lều ở chỗ người ta
Xa nơi xe ngựa lại qua ồn ào
Hỏi anh, anh có thể nào
Lòng xa đất tự nghiêng vào như không
Cúc vàng hái dưới rào đông
Núi nam thanh thản đứng trông thỏa lòng
Khí trời gió núi lành trong
Cánh chim nương nhẹ bay mông mênh về
Ý này chan chứa sơn khê
Muốn câu biện biệt lời quê ... giang hồ.

5 nhận xét:

  1. hay qua , thank ban nha , cho cac chuong tiep the :X

    Trả lờiXóa
  2. chời ơi cái tên này trình tự sướng của nó cao dã man lun hehe

    Trả lờiXóa
  3. Cái bạn này, đọc hết chương toàn nghe tự sướng, chả nhớ giới thiệu tên chưa, nếu rồi thì tên là gì *cắn móng tay*

    Trả lờiXóa
  4. cha nài ác ghê = =''
    đục lỗ thùng nước của ngừi ta mà còn giả nai nữa

    Trả lờiXóa
  5. ây za
    tưởng blog này trống rùi.
    ai ngờ đâu...

    Trả lờiXóa