Chắc mềnh không phải nhắc lại. Không mang bản dịch của mềnh đi bất cứ đâu mà không có sự đồng ý của mềnh. Vì nguyên nhân chính làm blog nè là chia sẻ niềm vui đọc danmei.

Thứ Tư, 9 tháng 6, 2010

Hoa Dung Nguyệt Mạo_chương 2

Tớ không chịu nổi tên sắc lang này nữa rồi. Sao trời lại sinh ra hắn   aaaaaaaaaaaa……….
Và sao tớ lại edit truyện này???

Hoa Dung  Nguyệt Mạo

Tác  giả: aaaaa5
Rating:
NC17
edit: analinh

Hắn thật đúng là người tốt, ngay khi sắp chạm mặt đất, hắn liền xoay người mà làm đệm cho ta ngã. Bất quá ta cũng sẽ không vì vậy mà để hắn chết, vào khắc cuối cùng, ta hướng mặt đất phát ra một chưởng, cả người sụp xuống dưới tốc độ chóng mặt. Rơi xuống đất sau hắn, ta nằm úp sấp trên người hắn, cố ý hướng cổ của hắn mà hà hà hơi thở, gấp gáp nói:“Vừa rồi thật đáng sợ, cám ơn đạo trưởng đã cứu ta.”



Bằng kinh nghiệm của ta, thông thường nam nhân giây phút này đã không còn khống chế được chính bản thân mà lộ ra thú tính. Bất quá Tu Chân hiển nhiên có sự ổn định bình tĩnh cực cao, hắn cả người cứng ngắc, vẫn là không chút do dự đẩy ra ta, lập tức đứng lên nói:“Cô nương thỉnh tự trọng. Bần đạo liền hộ tống ngươi về nhà.”
Nhìn thấy hắn bộ dạng nghiêm túc, ta biết hôm nay sắc dụ sẽ không thành công, vì thế ta nói,“Vừa rồi ngã xuống cây thì ta đã bị trẹo chân rồi, thỉnh đạo trưởng cõng ta về nhà đi.”
Tu Chân do dự một chút, cuối cùng vẫn là đáp ứng. Ta ghé người vào Tu Chân, dựa vào sự mềm dẻo của thân thể mà áp lấy lưng hắn, cảm giác hắn cõng ta đi đường mang đến sự nhấp nhô ghập ghềnh, cảm thấy thực thoải mái, ấm áp, ta âm thầm quyết định hôn ước, nhất định phải làm cho Tu Chân trở thành người của ta. (=.=)

Ngày hôm sau, ta khôi phục nam trang đi gặp hắn, nhưng vì ta thấy tương phản không nên thái quá, ta vẫn dùng bộ dạng bình thường, hình thức đơn giản. Nhìn thấy ta đến, Tu Chân cơ hồ sợ đến ngây người, dụi mắt mấy hồi cơ hồ mãi không xác định được, cuối cùng ngây ngốc nói:“Tiểu Nguyệt, ngươi vì sao phải mặc nam trang?”
Ta thành ra cũng bị hắn đả bại , cuối cùng ta phải giải thích với đến quá trưa, thậm chí cỡi hết quần áo ra cho hắn xem (anh làm gì a?), hắn mới tin tưởng ta thật sự là nam nhân. Có điều ta cũng đã chịu không ít khó khăn, nhớ tới khi ta muốn cởi quần áo thì hắn vẻ mặt bối rối, ta nghĩ đã cười. Càng thú vị hơn, khi ta cỡi hết quần áo, hắn lại sống chết không chịu nhìn, ta chỉ hảo bắt lấy tay hắn, làm cho hắn tự tay đụng đến của thân thể vạm vỡ của ta(bé ơi bé). Chỉ vừa mới đụng chạm trong nháy mắt, ta cùng hắn đều chấn động toàn thân. Tu Chân là bởi vì hắn vừa chạm vào đã nói cho hắn biết, ta thật là nam nhân, hắn còn hoài nghi sờ soạng xuống dưới vài lần (bên ngoài nha. Vốn xóa đi để câu nó đen tối … ấy ấy…), thậm chí mở to hai mắt mãnh liệt nhìn chằm chằm ta, miệng còn lẩm bẩm nói:“Đây không phải là sự thật, ta nhất định là đang nằm mơ. Một nữ nhân như thế nào lại trong vòng một đêm biến thành nam nhân, ta không tin.”
Còn lại ta là vì bàn tay Tu Chân hảo ấm, hơn nữa do phải lao động nên bàn tay bị để lại những vết chai sạn, dù thô ráp như thế nhưng ta vẫn cảm thấy thoải mái. May mắn hắn sờ soạng vài cái liền dừng lại, bằng không ta sẽ rất mất thể diện mà xuất ra (chỗ này ta chịu nha! Các nàng tự hiểu.). Giờ phút này ta lại càng thêm kiên định quyết tâm có được hắn.

Về sau tiến triển đều rất thuận lợi, bởi vì ta là nam nhân, Tu Chân đối với ta không có ý kiêng kỵ nữa, vì vậy ta đối với hắn luôn ôm ôm ấp ấp ăn bậy đậu hủ (=.= sắc lang). Ta với Tu Chân lại thuyết: “Hai nam nhân thì không gì là không thể”.
Cho nên ta lại càng tận tâm tận lực hưởng quyền lợi của bản thân. Ta thường xuyên cùng hắn tắm rửa còn đem tên hắn xem trọc. Trải qua một thời gian gần gũi quan sát, ta phát hiện ra dáng người Tu Chân thật sự không tệ. Tuy rằng chỉ có mười sáu tuổi, so với ta còn cao hơn một cái đầu, thân thể trắng nõn không yếu đuối mà lại hết sức nhỏ nhắn, là bởi vì thường ngày hắn phải đi lao động nên có vẻ mềm dẻo mà thon dài, cái eo nhỏ, mông đầy đặn, đôi chân thon dài, hết thảy ta đều thích (ai chẳng thích?).
Ta mượn cớ hai người phải giúp nhau tắm rửa thì mới sạch sẽ được mà đem toàn thân của hắn sờ soạng lên xuống mấy lần. Da thịt của hắn thực ấm nóng lại có độ đàn hồi cao, càng thăm dò ta lại càng thích. Ngoài ra, ta còn lấy cớ cả trên lẫn dưới đều quá mệt mỏi, để cho hắn cõng ta, giấc ngủ trưa khi sợ lạnh thì gối lên trên đùi hắn, tóm lại, ta cố gắng nghĩ ra tất cả biện pháp để làm cho hắn dần dà có thói quen tiếp xúc với cơ thể của ta.

Một tháng sau khi chúng ta sống chung, thì hắn đã có thói quen chủ động ôm ta , vì thế ta bắt đầu cấp tốc chuẩn bị giai đoạn huấn luyện thứ hai.

===============

hic hic
xong chương nè ta lại càng hối hận vì quyết định edit nó. Vì sao lại có kẻ mặt dày và gian giảo như hắn?


hu hu

đọc thấy ức chế và thương cho e Tu Chân

6 nhận xét:

  1. AAAAAAAA
    Chương 2.2 của e đâu ??? :-o
    5h e đi rồi, :((
    :(( :(( Em chỉ chờ bạn Tu Chân bị ăn thôi. ;))

    Trả lờiXóa
  2. Chap 2.2 đâu :((
    5h chiều e đi rồi. :((

    Trả lờiXóa
  3. qua hayaaaaaaaa , cho chuong tip , thank thank you very much

    Trả lờiXóa
  4. híc
    tối nay mình làm Xuân Phong Độ :D

    Trả lờiXóa
  5. minh yeu ban, truyen rat hap dan, thu vi, ka ka ka
    joni

    Trả lờiXóa
  6. he he
    thak U nàng đã đọc và ủng hộ

    Trả lờiXóa