Chắc mềnh không phải nhắc lại. Không mang bản dịch của mềnh đi bất cứ đâu mà không có sự đồng ý của mềnh. Vì nguyên nhân chính làm blog nè là chia sẻ niềm vui đọc danmei.

Thứ Ba, 15 tháng 6, 2010

Hoa dung nguyệt mạo_chương 4

hắc hắc!
ta vẫn đang cố gắng thực hiện chỉ tiêu mỗi ngày 1 chương của 1 truyện!!!
================================
Hoa Dung Nguyệt Mạo
Tác giả: aaaaa5
Rating: NC17
edit: analinh




Hai năm sau......
Trong thành Hàng Châu, du khách đông như dệt vải, liễu xanh như khói. Ta nằm ở Quần Phương lâu, có danh kỹ nằm trong lòng, hưởng thụ thân thể mềm mại êm ái của mỹ nhân.
Hai năm nay, đã xảy ra rất nhiều biến cố lớn trong đời ta, bỏ đi thiếu niên kiều diễm nhu nhược kia, chỉnh đốn chính bản thân, ta đã trở nên rắn rỏi hơn. Hiện tại của ta, cho dù là ai đi nữa thì cũng đoán không ra ta chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân năm đó.

Có đôi khi ta ngồi trong quán trà, nghe thư tiên sinh kể về hai năm trước ái mộ ta nhất thiên hạ, ta lại cảm thấy như chuyện đó là ngàn xưa rồi. Đối với thiên hạ đệ nhất mỹ nhân từ trên trời hạ xuống mọi người có nhiều xôn xao.
Có người nói ta cùng một vị thế ngoại cao nhân bỏ trốn , có người nói ta hồng nhan bạc mệnh bệnh nên đã chết, có người thậm chí nói ta vào cung làm nương nương.

Đối với việc này, ta chỉ mỉm cười, làm gì có ai có thể nghĩ tới lúc trước mỹ nhân kiều mảnh mai yếu đuối hiện giờ đã trở thành mĩ thiếu niên phong lưu phóng khoáng.

Cho dù có là ta nói đi, chỉ sợ cũng không ai tin đi. Người phàm tục chỉ tin tưởng chuyện chính bản nghe thấy, làm sao quản đó có phải là sự thật hay không.
Hai năm này, ta đã đi qua rất nhiều địa phương. Ta từng đi Tắc Bắc xa xôi, cảm thụ

“ Thiên thương thương,
dã mang mang,
phong xuy thảo đê kiến ngưu dương” (1)


bao la hùng vĩ ; Ta cũng đi qua Miêu Cương Tây Vực thần bí, cùng miêu nữ yêu diễm si tình bày ra một đoạn nhiệt huyết khuấy động cùng lưu luyến. Suốt môt năm ta đi ngắm tuyết đọng trong núi Trường Bạch, kết bằng hữu với một vị dị nhân toàn thân tuyết trắng; Ta cũng từng ở thành đô Kim Lăng của nước phồn hoa nhất, trong vòng một đêm vung ra ngàn vàng để mua tiếng cười, cầu một tiếng say. Ta đã trải qua rất nhiều, cũng quên đi rất nhiều.
Rất nhiều người, rất nhiều sự việc chỉ tồn tại trong đầu ta là ấn tượng trong vài tiếng chói lóa nhưng mơ hồ. Có đôi khi ta ngồi ở bên cửa sổ, nhìn ngoài cửa mưa phùn rơi không ngớt, cảm thấy vài năm này phiêu bạc giống như một giấc mộng Nam Kha.
Ta từng với đại ca cùng Mạnh Vũ định ra kì hạn ba năm, ước định nếu trong ba năm ta không tìm thấy ý chung nhân, ta liền về nhà gặp đại ca tranh giành Mạnh Vũ.
Đến nay ta vẫn không tìm được người thuộc về mình, nhưng ta sẽ không thật sự về nhà cướp đoạt Mạnh Vũ với đại ca. Mạnh Vũ là một người thực đáng yêu, ta thực thích trêu chọc, chơi đùa với hắn, nhưng vẫn là có giới hạn. Mạnh Vũ thích hợp nhất vẫn là làm đại tẩu của ta.
Đột nhiên, ta cảm thấy mệt mỏi, ta chán ghét chốn hồng trần thị phi này. Thiên hạ rộn ràng, đều là vì lợi mới đến, thiên hạ nhốn nháo, tất cả vì lợi lộc cho bản thân. Ta khát vọng một sự tinh khiết, một phân chân thành tha thiết.

Trên đường ta mua một con ngựa già, ta lại làm một lữ khách không chí hướng. Vừa rồi đi Quần Phương Lâu, ta không nhớ được tên của danh kĩ kia đang lưu luyến không rời ta, mời ta lần sau lại đến. Ta cười cười, thưởng cho nàng một viên kim nguyên bảo, chỉ vì nàng đã nói những lời đó. Bất quá, lần sau có đến thì nàng còn có thể nhớ rõ ta sao, ta bất quá cũng chỉ là một kim khách(khách quý) trong vô vàn người nàng đã tiếp, sẽ không còn lưu lại trong lòng nàng bất cứ dấu vết gì.

Ta ngồi trên lưng ngựa đi một chút lại dừng, mặc cho lão ngựa già đem ta đưa đi đâu. Người người thường nói “lão mã thức đồ”(2), ta phủ phục trên người lão mã trên người, còn hỏi nó:“Ngươi thực muốn đi nơi nào, làm gì có ai chờ đợi ngươi?” Lão mã không nói gì, chính là vẫn theo đà ngạo mạn chậm đi lên phía trước.
Bất tri bất giác, ta đi tới nơi tên là làm Vô Song trấn. Thấy danh trấn quen thuộc, mọi thứ của hai năm trước chợt trỗi dậy trong lòng.

Trong ấn tượng bộ dáng Tu Chân đã trở nên mơ hồ, chỉ nhớ rõ đôi mắt hàm chứa lệ. Hắn giờ đã trở thành ra sao , ta trong trí nhớ của hắn là một người như thế nào, đột nhiên ta thực rất muốn biết, vì thế ta quyết định đến Chung Nam sơn tìm hắn.

Lần đầu tiên tiến vào đạo quan Chung Nam sơn, cảnh tượng trước mắt làm ta cảm thấy áp lực. Nơi này cung phủ âm trầm túc mục(trang nghiêm), trong không khí tràn ngập vị đạo nhang được đốt trở nên nồng hậu, phía bọn đạo sĩ tất cả đều làm vẻ mặt âm trầm.

Vào đạo quan, giường như ngay cả gió đều mất đi sức sống, yên lặng và bất động , không thể nào tưởng tượng được những ngày Tu Chân làm sao sinh sống mười mấy năm ở một nơi như thế này. Tiêu pha mấy lượng bạc vụn, ta rốt cục nghe được Tu Chân ở hai năm trước đã rời khỏi đạo quan , hiện giờ chẳng biết đi đâu.

Rời khỏi đạo quan, lòng ta cảm thấy nhàn nhạt là sự thất vọng. Ta từng nghĩ đến Tu Chân sẽ ở đây chờ đợi ta , xem ra ta quá tự mình đa tình. Hai năm là khoảng thời gian hết thảy mọi thứ đều biến đổi, có lẽ Tu Chân hiện tại đã quên ta, sớm cưới vợ sinh con đẻ cái .

Lại là một năm hoa cúc nở, đáng tiếc cảnh còn người mất. Ta nổi lên nhất thủ âu dương tu từ

"Bả tửu chúc đông phong,
thả cộng tòng dung.
Thùy dương tử mạch lạc thành đông.
Tổng thị đương thì huề thủ xử,
du biến phương tùng.
Tụ tán khổ thông thông,
thử hận vô cùng.
Kim niên hoa thắng khứ niên hồng.
Khả tích minh niên hoa canh hảo,
tri dữ thùy đồng?" (3)

Ta hướng lưng chừng núi ở phía sau Chung Nam sơn mà bước, nhớ lại ngày xưa.
Hốt nhiên ta bị một trận hương hoa cúc nồng đậm hấp dẫn .
Trên núi Chung Nam mặc dù có cúc dại, thế nhưng chỉ có dăm ba đám hoa dại, ít như thế thì làm sao có thể sinh ra hương khí mãnh liệt như vậy. Ta theo mùi hương ở lưng chừng núi mà đi quanh co lòng vòng, dần dần đi tới chỗ sâu nhất Chung Nam sơn.

Ánh vào mi mắt ta đầu tiên chính là một gian nhà cỏ tranh sơ sài cùng màu hoa cúc chói lóa ngập tầm nhìn, ở giữa những khóm hoa là một dáng người gầy gò đang chuyên tâm tưới nước, hắn cúi đầu, tóc chắn ngang khuân mặt, nên thấy không rõ dung mạo.

“Xin hỏi......” Ta lên tiếng gọi gây sự chú ý của người nọ.

Hắn ngẩng đầu, mái tóc sơ xác lộ ra cặp mắt đã in sâu trong trí nhớ ta, một đôi mắt trong veo.
Ta đốn trụ (4), trong chốc lát không gian như được ngưng đọng lại

“Xin hỏi, ngươi có chuyện gì?” Tu Chân mở miệng hỏi ta.

Thanh âm giống vẫn như hai năm trước, bình thản mềm nhẹ, hắn cũng không có nhận ra ta.
Ta đột nhiên thực sinh khí (5), tình nhân khi xưa của hắn đứng ngay trước mặt mà lại không nhận ra, Tu Chân thực sự ngốc nghếch .“Ta muốn nghỉ nhờ ở một lát, được chứ?” Ta ngữ khí không tốt hỏi.

Tu Chân sửng sốt một chút, vẫn là gật gật đầu nói,“Có thể.”

Ta càng thêm tức giận , không khỏi lớn tiếng giáo huấn hắn: “Ngươi như thế nào lại có thể tùy tiện lưu một cái người lạ nghỉ lại, vạn nhất hắn nửa đêm đem ngươi giết thì làm sao bây giờ, thật là một bổn đản (6)!”=.=

Tu Chân kinh ngạc nhìn ta, giống như đang nói ngươi như thế nào lại tự mâu thuẫn đến nỗi vậy, ngươi muốn ta đem ngươi đuổi đi sao.

Đến cuối cùng hắn lại chỉ phun ra một câu “Muốn giết cứ giết là được rồi.”

Vẫn thản nhiên thường thường, vân đạm phong khinh, giống như chính là đang đàm luận chuyện của người khác.

Chứng kiến bộ dạng này của hắn càng làm ta thêm tức giận, đi theo gót chân hắn tiến vào phòng. Không biết vì sao, chung quy vẫn là chỉ có mình Tu Chân là có thể kích thích cảm tình của ta khiến nó trở nên mãnh liệt.


Trong căn nhà cỏ rất nhỏ của Tu Chân, chỉ có một phòng, cũng chỉ có duy nhất một chiếc giường.
Ta nhìn hắn ra ngoài phòng dọn dẹp chốc lát rồi mang vào một bó rơm rạ, bày ra trên mặt đất, sau đó đem đệm chăn xuống dưới giường bày lên phía trên đống rơm, liền tạo ra cho ta một “Giường”.

Hắn nhìn thấy ta, dùng ánh mắt hỏi ta có cái gì bất mãn mà lại vậy.

Ta thở phì phì thuyết: “Phi thường bất mãn, như vậy cái đống rơm khô đó sẽ là chỗ ngủ của ta!”

Tu Chân như trước trầm mặc không nói, rồi đem đệm chăn của bản thân ra nằm lên mặt đất, ý bảo ta có thể ngủ ở trên giường.

Trong lúc làm hắn cũng không nói thêm một câu, vẻ mặt thủy chung tịch mịch. Ta nhịn không được hỏi hắn:“Ngươi vẫn sống một mình?”
Tu Chân điểm gật đầu một cái, tỏ vẻ đúng vậy. Ta cảm thấy thực vừa lòng, trong lòng không nói nên lời sự vui vẻ.

Buổi tối, ta lại ăn món Tu Chân đích thân làm, nhẹ nhàng nhai, nơi ở của hắn y như hắn vậy, còn lộ ra một cỗ mơ hồ hương hoa cúc. Ta bỗng nhiên phát hiện, nguyên lai chính bản thân thật sự thích những việc cỏn con như thế này.

Có một ngày, Tu Chân lên núi đi hái rau dại , ta cũng quyết định lên núi đi một chút, một bên bảo hộ hắn, một bên bắt mấy con thỏ hoang cải thiện cơm nước.

Vận khí của ta không tệ, chỉ đến quá trưa liền bắt được một con chim trĩ, hai thỏ hoang để làm cơm đêm đó. Khi ta đem món ăn thôn quê đưa đến tay Tu Chân, Tu Chân đối với ta ảm đạm cười tỏ vẻ cảm kích.

Ta mới phát hiện, bản thân đã lâu không có thấy Tu Chân tươi cười. Trước kia Tu Chân hay thích mỉm cười, khi hắn cười ánh mắt luôn phát sáng , bên trong cất dấu sâu nhất sự ôn nhu sâu sắc.

Hiện tại Tu Chân rất ít cười, hay như là đang cười khi không cũng lộ ra một cỗ mạt u buồn nhàn nhạt. Trong lòng ta âm thầm quyết định nhất định phải làm cho Tu Chân khôi phục lại dáng tươi cười ngày trước.

(1) Thiên bạc phơ, dã mờ mịt, gió thổi thảo thấp thấy ngưu dương
Trời trắng xóa, ngoài đồng mờ mịt, gió thổi cỏ lay thấp dưới ngưu dương (trâu bò, dê)
(2) Lão mã thức đồ: ý nói ngựa già tự biết đường đi
(3) “Nâng cốc chúc gió xuân,
thả cộng thong dong.
Thùy dương tử mạch lạc thành đông.
Luôn lúc ấy tay nắm tay chỗ,
du lần phương tùng.
Tụ tán khổ vội vàng,
hận này vô cùng.
Năm nay hoa thắng năm trước hồng.
Đáng tiếc sang năm hoa rất tốt,
biết cùng ai đồng?”
(4) ngừng lại tất cả mọi hoạt động
(5) tức giận
(6) đần thối, ngu ngốc

3 nhận xét:

  1. seo ta ghét cái thăng công này thế ko bít mún giết nó quá đi

    Trả lờiXóa
  2. nàng cứ giết hắn đi
    bé thụ khóc đòi mạng liền 8-}

    Trả lờiXóa
  3. Hơ hơ ... ẻm ít cười + cười buồn ko phải do 2 năm trc có ng chơi cú đau thế sao? Bộ này, bạn công dễ thương nhở =)) Tự sướng ko nói, rất cao ngạo, tùy hứng, phóng khoáng, cũng hơi bất cần đời nữa. Thụ thì ôn nhu ngoan hiền, ngây thơ. Ờ ờ, thg thì tớ ko thik thụ kiểu này lắm, nhưng mà, bộ này đọc thì ko có ghét :P


    Thank bạn nha ^^

    Trả lờiXóa