Chắc mềnh không phải nhắc lại. Không mang bản dịch của mềnh đi bất cứ đâu mà không có sự đồng ý của mềnh. Vì nguyên nhân chính làm blog nè là chia sẻ niềm vui đọc danmei.

Thứ Năm, 17 tháng 6, 2010

Tân Hắc Công Tử Truyền Kì_Đệ nhất chương (hạ)

hôm qua mất toàn bộ bài
sáng nay vừa về là lao vào làm lại :|
hu hu

===================================
Tân Hắc Công Tử Truyền Kì
Tác giả: Nhất Hề
trans: Hoa Độc (analinh91= crazy love)

Quyển 1 đệ nhất chương ( hạ )



Thừa dịp tên biến thái còn sững sờ tạo ra lỗ hổng, ta nhanh như chớp hướng nam tử bị đè khi nãy khẩn cấp đem lên ghế xô-pha.

Bằng!

Bằng! !

Bằng! ! !

Thanh âm đầu tiên, một người đàn ông ngã xuống đất, thanh âm của chiếc sọ nam nhân đập cộp xuống sàn nhà.

Tiếng thứ hai, là tên biến thái kia ngã theo, chính là thanh âm của chiếc đầu đụng phải bàn trà.

Tiếng thư ba thì sao? ? Ách, có người tiến vào!

"Lão. . . Lão đại, bất. . . thật tệ!" đó là một giọng nói lắp bắp.

"Ầm ĩ cái gì đó! Tưởng lão tử không đứng dậy được sao!" Tên biến thái hung ác quát to.

"Không. . . không phải, " hắn ta vừa mồ hôi lạnh lại vừa lắp bắp nói, "Thái. . . Thái thái tới!"

"Thái. . . Thái thái? Thái Thái!" Tên biến thái như đột nhiên bị trúng tà, còn hơn cả Tôn Ngộ Không, hắn linh mẫn trở mình đứng lên, nét mặt già nua kia đầy nếp nhăn bỗng chốc dựng đứng, "Mau. . . Mau đưa hai người bọn họ cho ta chơi đùa!"

"Tịch Mạnh Tư! Ngươi là một thằng khốn! Còn không mau lăn ra đây cho lão nương!" Đây chính là tiếng sư tử hống trầm thấp gắt gỏng nhất mà ta từng nghe được!

Bọn hắc y nhân tay chân lanh lẹ mà giờ run run đứng lên, tên tặc biến thái thì thôi rồi, như cương thi cứng ngắc đứng bật dậy đi ra tới cửa, khớp hàm rung cồm cộp cồm cộp! Ách, lẽ nào hắn chính là —— Tịch Mộng Tư? Tên này rất quen thuộc nha!

Ta chính là mừng rỡ mà nhìn xem trò vui, bỗng cảm thấy có một vật cọ cọ mạnh vào tay ta, cúi đầu, nguyên lai là nam tử bị đè kia.

"Ngô. . . Ngô ngô. . ." Hắn cố sức hướng đầu về phía sau mà ám hiệu, hình như muốn ám chỉ cái gì đó?

Ta nghi hoặc mà hướng ra sau nhìn lại —— ách, nguyên lai là tay hắn vẫn bị trói ra phía sau người!

Ta uyển chuyển nhảy xuống bàn trà định cởi trói cho hắn, ngoài dự kiến, trước mắt ta lại tối sầm, theo tiềm thức ta nhắm mắt lại —— bá! Bá bá! Bá bá bá! Chớp mắt, trong đầu ta liền hiện lên những nhân vật, đặc tả những hình đầu người, có nam có nữ có già có trẻ!

Cuối cùng, hình ảnh rốt cục cũng dừng lại... A, một tiểu hài tử! Hắn sao lại —— tiểu hài tử? Chính tiểu hài tử đó coi ta là sợ dây đen, rõ ràng là tiểu hài tử này! ! ... . . . A ha ha ha...

Công phu không phụ lòng người. . .
Hoa mai hương chuốc khổ hàn lai. . .
Sơn cùng thủy tận nghi không đường. . .
Hoàng thiên bất phụ khổ tâm nhân(*),
ta Tiểu Hắc rốt cục cũng tìm ra được ân nhân cứu mạng rồi! Ha ha! Có hi vọng thành tiên rồi! Thành tiên có hi vọng rồi! !


///\\\ nguyên lai vị trí "Chỗ cao tầm" chính là tìm trên Vãng Lâu! Ta buồn bực vội cởi trói cho ân nhân cứu mạng. "Bằng ——!"
Bên tai chợt truyền đến một tiếng nổ, hiếu kỳ ngẩng đầu, liền thấy một người phục trang lộng lẫy, tai to mặt lớn, vẻ mặt còn trắng hơn mặt tường... mái tóc hỏa hồng tung tung cạnh cửa.

Chi cọt kẹt dát ~~~~~ tiếng khung cửa rạn nứt, bà ta cư nhiên chen lên ngồi vào ghế lô. Giây tiếp theo, tai Tịch Mộng Tư rơi vào tay bả,
 
"Hảo oa! Tiểu tử nhà ngươi đúng là không biết xấu hổ! Dám náo loạn sau lưng ta đi chơi gái!"

"A! A!" Tịch Mộng Tư như lợn bị chọc tiết tru lên.

"Hồ ly tinh đâu! Còn không mau lăn ra đây cho lão nương!" Người đàn bà chua ngoa kia rống to.

"Thái. . . Thái thái, nàng. . . nàng hiểu lầm rồi." Tịch Mộng Tư cẩn cẩn dè dặt, thanh âm đau đớn mà vẫn cố nói.

"Câm miệng!" Người đàn bà đanh đá rống to hơn, Tịch Mộng Tư bị hù dọa lập tức co đầu dụt cổ lại như một viên bi tròn không dám lên tiếng! -_-\\\ xin hỏi đây chính là tên biến thái kiêu ngạo không sợ chết khi nãy sao?

"Tốt! Ngươi là một hồ ly tinh! Ta cho ngươi câu dẫn người khác là lão chồng ta!" Người đàn bà đanh đá đột nhiên kéo dậy viên bi nhỏ Tịch Mộng Tư hung ác ba ba địa hướng ta chạy tới!

Cái gì? Sao lại chạy tới chỗ ta? ? ?

"A! A!" Lão nam nhân lại một trận tru lên, chúng hắc y nhân thất kinh vội nhắm mắt lại.

"Tốt! Ngươi chán sống không biết xấu hổ, sao? Không nỡ à! Không nỡ sao ~~~~" người đàn bà chua ngoa kia bắt đầu nghiến răng nghiến lợi, "Nhìn xem lão nương ngày hôm nay diệt sao con hồ ly tinh kia!”

Vừa kết thúc tiếng nói, bà ta hổn hển cố sức vung tai Tịch Mộng Tư, tái cố sức khom người, đột nhiên tay áo vụt qua bàn trà kiến bình rượu tức thì hướng ta lao tới!

Sao lại hướng tới ta? KAO! Ngày hôm nay đích thị là ngày quỷ ám, cư nhiên bị người ta ba bốn lần ném bình rượu! Xem ra, hắc xà không phát uy lực, ngươi lại cho ta là sợi dây!

123, ta hoa lệ lệ mà phất tay, dễ dàng tiếp được bình rượu đang bay tới.

Mọi người sửng sốt, a, trò hay còn phía sau ni!

Tố ——

Ta niên độ ưu nhã bậc nhất, cao tay ném mạnh vào kính!

Loảng xoảng đương!

Bình rượu đáp trúng mục tiêu là mái tóc hỏa hồng của người đàn bà đanh đá kia!

"A!" Người đàn bà đanh đá thét chói tai, "Ngươi, ngươi dám ném ta! Ngươi dám ném ta!"

Ách, đại gia thấy rồi, rõ ràng là nàng bị ta ném, ta tất cả chỉ do tự vệ!

"Ầm ĩ cái gì! Cái gì mà nháo loạn lên vậy!" có một số người chạy ào vào, quát lên, "Tất cả đều không được nhúc nhích, giơ tay lên!"

Ách, là cảnh sát!

...

Không cần phải nói rồi, chúng ta là người liên can, toàn bộ vào cục cảnh sát! Một người cũng không bỏ sót!

Ngoài phòng khách đèn đuốc sáng trưng làm nghiệp vụ, ta cùng người đàn bà đanh đá kia bị một nữ cảnh tra hỏi. Nữ cảnh còn chưa có mở miệng, người đàn bà đanh đá kia đã mở mồm mà mắng chửi!

Chỉ thấy bà ta nhảy dựng từ trên ghế lên, chỉa thẳng vào mặt ta mà mắng: "Ngươi không biết xấu hổ thì có!"

"Người phụ nữ chanh chua kia!" Ta tận lực khắc chế chính cơn tức đang muốn bạo phát, thực sự không biết đã làm điều gì đắc tội với bả, bả dựa vào cái gì mà đối ta vừa đánh vừa chửi như vậy? !

"Ngươi là một ả hồ ly tinh!" Người đàn bà đanh đá rõ ràng đang cố ý khơi mào chiến tranh mà.

"Hừ! Ngươi đây là điển hình của kì thị chủng tộc! Kì —— thị——chủng——tộc!" Ta không phục nên tranh cãi lại, bản công tử thế này nhưng đường đường xà tinh đó!

"??" Người đàn bà đanh đá khi bị ta phản kích: phân biệt chủng tộc lập tức giật mình cứng đơ lại.

"Được rồi! Các ngươi hai đừng cãi cọ nữa, tất cả đều ngồi xuống cho ta, nếu còn tranh cãi nữa thì bắt giam các ngươi vài ngày!" Nữ cảnh đột nhiên phát uy.

Người đàn bà đanh đá sửng sốt, cũng không dám kiêu ngạo nữa. Hai người một lần nữa ngồi vào chỗ của mình, nữ cảnh sát đưa chúng ta một tờ giấy kêu chúng ta điền vào, kinh ngạc nhìn ta nửa ngày trời, mới nói: "Ngươi gọi là tiểu hắc?"

"đúng!" Ta gật đầu.

"Tên thật?"

"Ân!"

"17 tuổi?"

"Đúng!" Vớ vẩn quá! Thông minh như ta, ngay từ lúc hạ sơn việc đầu tiên ta làm vẫn là tự thân tạo một bộ hộ tịch hoàn chỉnh!

" Sách sách, " người đàn bà đanh đá ở một bên lắc đầu nói thầm, "Nhỏ như vậy đã bán (1)! Đồ đê tiện!"

Bán tiên hóa (đồ đê tiện nghe giống tiên hóa)? Ngươi còn bán đậu rang nữa sao! Ta trợn trừng mắt nhìn nàng.

" Ngươi không biết trẻ vị thành niên không được vào sàn nhảy sao??" Nữ cảnh kế tục vấn.

Thảm rồi! Làm thế nào ta lại quên mất chuyện này! Ách, sớm biết thế đã không nói tuổi kia ra! Thất sách! Thất sách!

"Biết sai rồi!"

"Ân!" Ta bất đắc dĩ mà gật đầu, đều do bình rượu không tên rơi từ trên cao xuống gây ra, nó hẳn muốn vùi dập ta, vu cho ta thành kẻ bất lương bất quai trung!

"A. . . 55555. . ." Người đàn bà đanh đá đột nhiên hất phủi cánh tay của người kề bên mà gào khóc đứng lên, "Sao ta lại khổ thế này. . . 555555. . ."

Ách, phát sinh chuyện gì nữa? Ta nghi hoặc nhìn chằm chằm bà ta, mọi người bị hấp dẫn tất cả đều chú ý vào bà, hơn mười ánh mắt như một xoát xoát nhìn chúng ta quét một lượt.

Ngay tức khắc nữ cảnh hắc tuyến đưa tay vỗ vỗ vai của nàng, "Đại tẩu! Đại tẩu!"

Người đàn bà đanh đá lập tức giống như người chết đuối bắt được rơm rạ nổi liền bấy chặt tay vào nàng, chặn lại dòng nước mắt cùng nước mũi, " Đồng chí cảnh sát, ngươi, ngươi nhất định phải làm chủ cho ta nha! 555555..."

"Còn cái gì cần nói thì ngươi cũng đã nói rồi!" Nữ cảnh miễn cưỡng cười.

"Con bé kia, con bé kia câu dẫn lão chồng ta!" Người đàn bà đanh đá tròn vo ngón tay hướng ta chỉ!

Cái gì? Sao chỉ ta! Ta câu dẫn lão chồng bà? Ta câu dẫn Tịch Mộng Tư? Lúc nào? Ta thế nào không biết?"Ai! Đại thẩm, ngươi nói rõ ràng ra, ta lúc nào câu dẫn tên chết dẫm . . Ách, Tịch Mộng Tư!"

"Lúc nào!" Người đàn bà đanh đá một lột bỏ mặt nạ của người đàn bà bé nhỏ yếu đuối đòi công lý, tàn bạo hung ác ba ba mắng, "Chính ngươi làm việc sửu sự(2), thì chính ngươi tự biết!"

Sửu sự? Ta trong đầu hiện lên hai chữ ấy rồi rất nhanh phóng mắt nhìn về hướng tên biến thái, đến bây giờ vẫn là hình ảnh ban nãy, ngoại trừ chửi tên tử biến thái một câu, sau đó cho tên tử biến thái một cái tát, ta còn đối với hắn làm gì nữa nha? Hình như không có gì nha!

Ta cái gì cũng chưa làm qua a! Lẽ nào như thế đã kêu là câu dẫn? A! Chẳng lẽ là ta đối với từ "Câu dẫn" đã lý giải lệch lạc!

Ách, sớm biết thế đã không tham tiện nghi, mua sách lậu từ điển Hán ngữ về học! Cái này khả mất mặt lớn!

"Thiếu gia! Thiếu gia!" Giữa lúc trong lòng ta chỉ thấy 108 lần đau đớn cùng việc chửi bới cái thời gian đọc quyển từ điển lậu, một người âu phục phằng phiu, chính là nam tử trẻ tuổi khi nãy bộ dạng tiều tụy đột nhiên nhảy vào phòng khách, "Thiếu gia! Thiếu gia!"

Thần sắc hắn hoảng hốt rà soát từng người trong đại sảnh, tựa hồ ở đây không người có hắn muốn tìm. Vì vậy hắn hướng phòng nhỏ bên trái phòng khách mà chạy đến.

Có vị cảnh sát tiến lên ngăn cản hắn, "Vị tiên sinh này, xin hỏi ngươi tìm ai?"

"Ta, ta tìm thiếu gia ta!" Nam tử thanh âm run, "Vừa có người gọi điện thoại cho ta, nói. . . nói thiếu gia nhà ta ở đây!"

"Hắn tên gọi là gì?" Cảnh sát mở quển sổ đen trong tay.

" Thiếu gia nhà ta là Khiếu Trầm Mân, năm nay 17 tuổi, cao cao gầy gầy. . . A! Tóc cùng mắt của thiếu gia đều màu đen. . . khóe mắt bên phải của thiếu gia có nhất khỏa(3). . ."

"Được rồi! Được rồi!" Cảnh sát vội vàng cắt lời hắn nói, "Trầm Mân đúng không, hắn ở ngay phòng bên kia!"

"Thật vậy chăng! Cảm tạ ngài, cảnh sát tiên sinh, đa tạ ngài!" Nam tử trẻ kích động hướng ngài cảnh sát cúc nhất cung(4), sau đó hăng hái chạy sang phòng khách.

"Tiểu hắc!"

"Úc!" Ánh mắt ta từ cửa chính di dời lại trên mặt nữ cảnh sát.

"Không có người đến nộp tiền bảo lãnh cho ngươi ư?"

Người? Ta giờ tìm đâu ra người đây, ngoại trừ ân nhân, ai cũng không nhận ra! Ách, ân nhân? Ân nhân ni? Ân nhân chạy đi đâu? Thảm rồi! Khi nãy chỉ lo đối phó với người đàn bà đanh đá, cư nhiên quên mất ân nhân!

"Việc đó, cảnh sát tỷ tỷ, ta không có ý gì, ta hiện tại có chuyện rất quan trọng muốn làm, ta đi trước!" Báo ân quan trọng hơn, không đợi nữ cảnh phản ứng, ta vèo một tiếng chạy ra khỏi phòng khách.

Vừa đến hàng lang, chợt nghe được có người khóc lóc thảm thiết: "Thiếu gia! Thiếu gia!"

Di! Đây không phải là thanh âm của nam tử khi nãy sao? Ta hiếu kỳ thăm dò nhìn căn phòng sát vách phòng khách, ách, quả thật là người kia! Thiếu gia nhà hắn kia —— a! Đó không phải là ân nhân sao!

"Ân nhân! Ân nhân!" Ta một bước đã vọt tới trước mắt của ân nhân, kích động không ngớt cầm tay hắn, "Ta cuối cùng cũng tìm được ân nhân!" Lần này sẽ không vì mải chơi mà lạc mất ngươi!

"Thiếu gia, người biết cô ta?" Nam tử trẻ chà lau nước mắt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn ta.

Phản ứng đầu tiên của ân nhân là sửng sốt, tiện đà hai gò má ửng đỏ, hắn cẩn cẩn dực dực giãy tay của ta ra, "Người con gái đó là người vừa cứu ta "

"Tiểu hắc!" Một giọng nói trầm thấp của nữ nhân trung niêm truyền đến từ phía sau.

Ta quay đầu lại, là nữ cảnh đó.

"Ngươi làm đầy đủ thủ tục bảo lãnh, rồi ly khai đi đâu cũng được!" nàng ta nghiêm túc nói.

"Không thể li khai!" Ta kinh ngạc trừng mắt nhìn nàng ta, ý nàng ta là sao? Lẽ nào nàng muốn đem ta giam ở đây!

Tựa như năm đó tiểu Bạch tỷ tỷ của bị đè ở Lôi Phong Tháp, Tây hồ thủy kiền, Lôi Phong Tháp đảo, bạch xà xuất tháp? Không thể nào!

Ta, ta cũng không có làm cái gì xấu nha! Ngoại trừ việc chửi bới người khác vài câu thô tục, cho Tịch Mộng Tư một cái tát, còn có ném bình rượu nhưng cái đó là do người đàn bà đanh đá, ách, thực sự ta chưa làm cái gì thương thiên hại lý (4)nha! Vì sao giam ta?
Không nên giam ta ở chỗ này nha! Lầu gác kiên cố như vậy, phỏng chừng nếu bị địa chấn cũng sẽ không bị sụp đổ >_<

"Tiểu hắc! Tiểu hắc!"

(1): ý nhỏ như vậy đã đi làm gái bán thân
(2) hột viên tròn nhỏ

(3) cúc nhất cung: khom lưng chào
(4) không có tính người
(*)Công phu không phụ lòng người. . .
Hoa mai hương chuốc khổ hàn lai. . .
Sơn cùng thủy tận nghi không đường. . .
Hoàng thiên bất phụ khổ tâm nhân

Thời gian công sức không phụ long người…
Hương hoa mai chuốc khổ lạnh giá
Núi cùng đường thủy tận tưởng không đường
Trời không phụ tâm người khổ cực
(dịch lung tung thôi, em nè, nản)

1 nhận xét:

  1. mai chẳng có ai chơi tem
    ta đây tự sướng luôn
    đời là ko sợ mặt dày :))

    Trả lờiXóa