Chắc mềnh không phải nhắc lại. Không mang bản dịch của mềnh đi bất cứ đâu mà không có sự đồng ý của mềnh. Vì nguyên nhân chính làm blog nè là chia sẻ niềm vui đọc danmei.

Thứ Hai, 21 tháng 6, 2010

Hoa dung nguyệt mạo_chương 5

vụ việc là dạo này bận rộn!
hôm nay phải học thi!

Ko biết ý kiến các bạn thí nào?

Đã đưa chương 6 cho bé trang trang beta rồi.

Chúc mọi người mùa hè vui vẻ!!!

Hoa Dung Nguyệt Mạo
Tác giả: aaaaa5
Rating: NC17
edit: analinh




Ngày hôm sau, lại thấy Tu Chân đối với cúc hoa mang vẻ bàng hoàng say sưa, ta tới gần hắn, hỏi:“Ngươi thích cúc hoa sao?”

Tu Chân lại nhẹ nhàng mà lắc lắc đầu, nói “Không thích.”

Ta sau khi nghe được trong lòng chấn động, tiếp tục hỏi “Vậy ngươi vì sao lại chồng loại hoa này?”

Tu Chân sắc mặt trắng nhợt, cúi đầu nói:“Trồng hoa là vì hoài niệm một người, hắn thực yêu thích hoa cúc.”
“Người kia đối với ngươi rất quan trọng?”

Tu Chân đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm đôi mắt của ta nói:“Rất quan trọng, ta vĩnh viễn cũng sẽ không quên hắn.”

Ta từng bước lui về phía sau, bị biểu tình cố chấp của Tu Chân hù dọa, nếu không phải ta có sự thay đổi lớn như vậy, ta nghĩ chắc chắn Tu Chân đã nhận ra ta. Ta thực hoảng sợ bỏ chạy về phòng, nhất túc không nói gì.

Qua mấy ngày, ta lại chậm rãi đáp lời Tu Chân, Tu Chân đối với ta vẫn rất lạnh đạm, cũng hữu vấn tất đáp(1). Ta hỏi thăm rõ ràng, ngày thứ hai sau khi ta bỏ đi, Tu Chân liền ly khai đạo quan, tìm nơi thâm sâu nhất ở Chung Nam sơn dựng nên một gian thảo phòng, một mình ở đó đã hai năm.

Ngoại trừ mỗi tháng một lần vì cần phải mua các nhu yếu phẩm cuộc sống hay để tu sửa sửa chữa cái gì đó mà hắn phải xuống núi. Ta vì hắn cảm thấy đau lòng, hai năm này thật sự là vất vả , ta nhất định sẽ hảo hảo bồi thường hắn. (bồi thật ko o.O)


Ta cùng Tu Chân cứ như vậy mà sống, thẳng đến đầu mùa đông. Phiêu phiêu dương dương tự đắc những bông tuyết rơi xuống lay động phiêu phiêu trong không khí, rất đẹp, nhưng ta lại không có tâm tình thưởng thức. Nhà của Tu Chân rất nhỏ lại còn là nhà cỏ nên rất phong phanh, chỉ cần một trận gió liền nho nhỏ thổi trúng thôi là căn nhà đầy khí lạnh băng.


Ta đã vì bản thân mà cùng Tu Chân mua áo da mặc lên người, còn cảm thấy rất lạnh. Hơn nữa ta luyện qua võ công, có chân khí hộ thể, tình hình vẫn còn tốt, nhưng còn Tu Chân như đã muốn đông lạnh e rằng không thể thể ngồi yên, chỉ không ngừng đi tới đi lui trong căn nhà cỏ mới có thể không bị đông cứng.


Nhìn thấy hắn hồng hồng mũi cùng khuôn mặt đông lạnh lại, ta phi thường đau lòng, thật không hiểu làm sao hai cái mùa đông qua hắn là như thế nào sống qua được, không có bị chết cóng đã là kỳ tích rồi. Thừa dịp một ngày tuyết ngừng rơi, ta quyết định lên núi tìm sách dạy gia cố lại căn nhà cỏ.

Hết thảy bao trùm bởi mầu trắng xóa, để tìm được bó củi thực khó khăn, hơn nửa khỏi phải nói ta còn muốn bắt thỏ hoang giúp Tu Chân tẩm bổ cơ thể. Cứ như vậy, đến lúc bầu trời đen kịt ta mới vừa lòng vì trên lưng đã mang rất nhiều vật để trở về nhà Tu Chân.

Trở lại nhà cỏ, ta bị tình cảnh trước mắt làm cho hoảng sợ. Cánh cửa căn nhà khép hờ, bên trong tối hù , không có đốt đèn, thỉnh thoảng truyền đến tiếc khóc nức nở mơ hồ. Ta giật mạnh cánh cửa, phát hiện Tu Chân đang ngồi trên mặt đất như bóng ma lập lờ, không nhìn rõ được biểu tình trên khuân mặt, chỉ có ánh mắt ẩm ướt sáng soi, hiển nhiên là đã khóc rất lâu, dáng dấp điềm đạm đáng yêu giống như là một con mèo nhỏ bị vứt bỏ.

Ta đứng ở trước mặt hắn, hắn dường như không nhìn thấy ta, lại càng không ngừng nhỏ giọng nói “Đừng rời xa ta, đừng bỏ rơi ta.” Lòng ta đau thắt lại mà đem hắn ôm vào lồng ngực, nói cho hắn “Ta sẽ không rời xa ngươi”. Ta lặp lại nhiều lần để cam đoan với hắn, thẳng đến khi hắn chìm vào giấc ngủ. Ta đem hắn ôm trọn vào trong ngực, cảm giác hắn thật sự gầy đi rất nhiều, hồi tưởng lại hai năm trước, ngày ấy hắn cõng ta trên lên xuống trên núi, khi đó ta nhớ cảm giác bờ vai của hắn thực rộng lớn, thời gian hai năm thật sự đã thay đổi đi rất nhiều.



Ngày hôm sau, Tu Chân khôi phục lại sự bình tĩnh, lại bảo trì giữ khoảng cách với ta, chỉ là lễ độ xa lánh như người không thân thích, về phía ta lại nói lời cảm tạ. Ta bất đắc dĩ cười, trong lòng thực mâu thuẫn, cùng một lúc ta hy vọng có thể lấy lại sự bình ổn trong lòng Tu Chân nơi đã bị ta làm cho tổn thương, làm cho hắn một lần nữa yêu ta, mặt khác ta lại muốn Tu Chân không quên bản thân ta khi trước, không cần phải nhanh chóng chuyển từ tình cảm thông thường sang tình ái. Ta biết chỉ cần ta nói ra thân phận thật sự, vấn đề khó khăn này liền có thể giải quyết dễ dàng. Chính là, ta là kẻ vừa ích kỷ vừa tàn nhẫn, ta không muốn chính mồm nói ra này hết thảy, ta không muốn bản thân đối mặt với ánh mắt trách cứ của Tu Chân.


Qua sự nỗ lực của ta, căn nhà tranh cuối cùng cũng ấm áp lên rất nhiều. Ta lại lấy cớ Tu Chân thân thể quá yếu không thích hợp ngủ trên mặt đất, đem Tu Chân kéo lên giường, cả hai cùng ngủ. Tu Chân bắt đầu muốn cự tuyệt, lại chịu không được thái độ lúc lại nhõng nhẽo lúc lại làm cứng rắn của ta, rốt cục gật đầu đáp ứng.
Đêm đầu tiên đồng giường(cùng ngủ) Tu Chân quá căng thẳng, toàn thân hắn cứng ngắc lui thành nhất tiểu đoàn(một đường cong), động cũng không dám động. Ta cười thầm, cố ý giả dạng bộ dáng ngủ say, để cả tay cả chân triền lên trên người hắn, giúp thân thể hắn ấm lên một chút.

Thoái cái Tu Chân lại từ chối, cuối cùng mặc cho ta ôm . Bởi vì là hai người nên nhiệt độ cơ thể cùng một chỗ thực ấm áp, đêm hôm đó ta ngủ rất ngon. Tội nghiệp Tu Chân, cả một đêm vẫn kiên định nhất quyết không ngủ, sáng ra hai mắt khoang tròn cuầng đen, thật đáng yêu.

Cuộc sống sau này của ta chắc chắn sẽ bù đắp đầy đủ hai năm lãng phí., tìm bất kì lí do gì để lấy cớ cùng Tu Chân nói chuyện. Tu Chân nấu cơm thì ta liền giúp hắn đốt củi, Tu Chân quét rác thì ta liền giúp hắn chuyển cái bàn, Tu Chân mệt mỏi ta liền nhượng giường cho hắn nghỉ ngơi, ta thì ở một bên vì hắn mà kể truyện xưa. Rất nhanh Tu Chân bị ta cuốn lấy gắt gao , hai người tựa như thiên thể anh(2), trẻ con giống nhau như hình với bóng.


Dần dần Tu Chân khôi phục bộ dáng vui tươi như ngày nào, cũng thường thường đối với ta nở nụ cười. Nhưng cũng có khi đăm chiêu nhìn ta. Bất quá ta lại xem nhẹ, bởi vì quan điểm về hạnh phúc thực sự là cuộc sống chung của hai người. Ta âm thầm ngầm định quyết tâm, để hết quá khứ khi xưa trôi đi, ta cùng Tu Chân sẽ có sự bắt đầu mới. Dựa vào sự đẹp trai của ta bây giờ, hơn nữa còn tài giỏi, Tu Chân nhất định sẽ quên hết thảy, trong mắt chỉ có một người duy nhất là ta. Nghĩ đến đây, ta đắc ý nở nụ cười, Tu Chân vĩnh viễn chỉ là của ta.


Bất quá cho tới bây giờ, Tu Chân vẫn chỉ ngầm đồng ý để ta ôm hắn ngủ, cũng không có cho phép ta tiến lên một bước mà hành động. Mỗi ngày đều chứng kiến người mình thích ở trước mắt tỏa sáng, nhưng lại không được phép chạm vào, đây thực sự là hình phạt tàn khốc.

Ta muốn lại một lần nữa hôn nhẹ lên chiếc miệng nhỏ nhắn của Tu Chân, tiến nhập vào cơ thể nóng chặt của hắn, cảm thụ hắn ấm áp vây quanh ta nha. Mỗi ngày ta đều rất hận chính bản thân, hận chính mình để làm chi khi muốn đem Tu Chân mê đắm gắt gao ôm lấy, làm cho hắn chỉ nhớ đến ta. Nếu chỉ có thế thì vì sao còn chưa thấy đủ, vì cái gì đến lúc sau lại vứt bỏ hắn, vì thế cho nên hiện tại ta không thể thỏa thích ôm hắn. Quả nhiên là “Thiên tác nghiệt vưu khả thứ, tự tác nghiệt bất khả hoạt”. (3)

(1)có hỏi thì tất có đáp lời
(2) trẻ sinh đôi kết hợp
(3) thiên làm bậy cũng là khác thường có thể tha thứ, tự làm sai thì không thể dung tha

2 nhận xét:

  1. Đến đoạn cuối type vội nên sai hả chị?

    ts cùng Tu Chân sẽ có sự bắt đầu mới.
    ts ~>ta
    chú thích mà còn sai: thiên làm bậy cũng là khác thường có thể tha thứ, tự làm sai không thể dung ta.
    ta ~> tha. Chị yêu nhớ sửa nhé~~:X

    Bạn Nguyệt vẫn pervert ;)) như ngày nào.
    Tu Chân tội nghiệp haiz~~

    Em dựng lều ở đây chờ chương 6. ;))

    Trả lờiXóa
  2. chị e đã hứa thì chắc chắn sẽ làm
    trưa nay buồn ngủ quá.
    mà làm xong chị đưa cho,
    đăng lên blog sau

    Trả lờiXóa