tung hoa
Xuân phong độ (thượng)
“Hoàng thượng…”
“Cút! Đừng đụng trẫm!”
“Hoàng thượng, thỉnh, thỉnh ngài đừng cố chấp nữa, đã hơn bốn tiếng rồi, tiểu hoàng tử, tiểu hoàng tử không có dấu hiệu a, sẽ không thể…”
“Cút … đi tất cho trẫm…Ách—a…”
Binh lách cách bang!
Ở sâu trong nội điện truyền đến tiếng phẫn nộ gồm những tiếng đồ đựng dụng cụ vỡ vụn vang ra, chúng thái y bộ mặt tái nhợt, quỳ trên mặt đất thân mình run rẩy rút lui mà ra.
Trong đại điện lại yên tĩnh, chỉ có hoa lệ hoàng trướng (1) mơ hồ truyền đến tiếng rên rỉ trầm thấp đầy áp lực.
Ôm bụng ngã vào tấm đệm vừa dày vừa mềm trên long sàng, phần bụng hở ra do bị khóa lại bởi tấm áo ngủ bằng gấm, những ngón tay nắm chặt đệm giường đã trở nên trắng, đâu rồi sự tôn quý kiêu căng không ai bì nổi giờ đây lại là cố sức đến nỗi cắn đỏ sẫm cả môi dưới, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đem hết toàn lực dù cạn hết sức không cho hai chữ thoát ra.
Thanh vũ …
“Thế nào? hoàng thượng tình hình làm sao rồi?” Đức Hinh công chúa vẻ mặt lo lắng hỏi thăm.
Đại nội tổng quản lắc đầu.
“Tại sao có thể như vậy? Đây cũng không phải đệ nhất thai nhi (nghe cho oai!) của hoàng thượng, hà tất đâu cần phải cho ra đời??”
“Hoàng thượng không để cho người khác chạm vào, các thái y nãy giờ chỉ có thể vào xem mạch cho hoàng thượng và dâng cho hoàng thượng mấy thứ thuốc thuận sản dược …. vừa có một thái y đề nghị giúp hoàng thượng thuận thai vị, nhưng toàn bộ bị hoàng thượng đuổi ra … “
“Cái gì? vậy, vậy sao được … Thế chẳng phải là hoàng thượng tự sinh sao!? “
“Công chúa nói đúng a ” Đại nội tổng quản cũng đang một thân đầy mồ hôi lạnh.
“Không được! Hoàng thượng không thể tùy hứng như vậy! Sao có thể để chính long thể tự sinh cốt nhục a hay nói giỡn!”
“Dạ, nô tài cũng là vì thế khuyên can hoàng thượng, thế nhưng hoàng thượng không nghe a! Công chúa, người mau ngẫm nghĩ biện pháp đi. “
Đức Hinh công chúa đứng lên, đi hai vòng, dừng lại kiên quyết ra lệnh nói:
“Đi! Đi đem Lâu quý phi tới đây! “
“vậy…”
“Con là của hắn! Hiện tại hoàng thượng sắp sinh, hắn lại trốn tránh mà không gặp, đấu với nhau cũng không đấu lúc này! Đem hắn tới, chỉ có hắn có thể khiến hoàng thượng thuận lợi sinh sản!”
“Thế nhưng, thế nhưng lâu quý phi đã bị hoàng thượng đày vào lãnh cung, không cho phép tự ý rời đi, không có hoàng thượng ra lệnh bài, ai cũng không dám phóng thích hắn ra a. “
Đức Hinh công chúa trừng đôi mắt đẹp, tay áo vung dài, trầm thanh nói: “Vậy bản cung tự mình đi thả hắn ra, xem ai dám ngăn cản!”
“…Dạ.”
Đại nội tổng quản theo Đức Hinh công chúa đi tới chỗ sâu cùng hẻo lánh ở hoàng cung chính là lãnh cung, dưới cây hồng đào đại thụ, một người đứng dưới ánh trăng mà đón gió, dáng người rắn rỏi, mặt mày thanh nhã, vẻ mặt có chút thản nhiên tiêu điều cùng lạnh lùng.
Năm năm rồi, cho dù qua đi lâu như vậy, người này tâm, vẫn cứ không ở lại …
(1): tấm màn vừa dày vừa nặng đẹp đẽ và rực rỡ màu vàng
heeeeeeeeeeeeeee
Trả lờiXóatruyênj này nghe hay nhhi
vua có thai
lạ
tò mò
heeeeeeeeeeeeeee
hum ta đinh comment với hồ sơ wordress cơ nhưng không được đành nắc danh vậy
Trả lờiXóaluôn ủng hộ nàng
cố lên nha
sao ko vào wordpress mà com :">
Trả lờiXóaa
ta quên
ta khóa rùi =))