Chắc mềnh không phải nhắc lại. Không mang bản dịch của mềnh đi bất cứ đâu mà không có sự đồng ý của mềnh. Vì nguyên nhân chính làm blog nè là chia sẻ niềm vui đọc danmei.

Thứ Năm, 1 tháng 7, 2010

Hoa dung nguyệt mạo_chương 7

Mình làm xong từ mấy ngày trước!
Nhưng khi xuống đây rùi tự nhiên nhớ nhà, rồi chán danmei, nên lúc đầu có ý đăng tiểu hắc. Hôm nay nổi hứng lại mở chương 7 hoa dung ra đọc lại. Và giờ có chương mới cho các nàng đây!
còn quà bù. Chương tiểu hắc đó a.
Chính là lúc này mình chưa có tâm tư đi beta lại tiểu hắc (chương đó dài khiếp)!
Do vậy cũng chẳng bít bao giờ nữa.

==========================================
Hoa Dung Nguyệt Mạo
Tác giả: aaaaa5
Rating: NC17
edit: analinh



Ngày hôm sau, ta nằm trên giường, cánh tay cũng đau, chân cũng đau, toàn thân trên dưới không một nơi nào không đau, nhất là nơi ấy khó có thể mở miệng lại càng như là nứt ra rồi như là bị khoan thủng một lỗ lớn. Tu Chân đã đi ra ngoài nấu cháo cho ta, hắn thực áy náy, thực hối hận khiến ta bị thương nặng như vậy. Hiện giờ hắn đã khôi phục sự bình tĩnh, lại từ hồ ly giảo hoạt biến thành tiểu dương ngoan ngoãn.

Thông qua sự việc lần này ta đã tự mình trải qua, cuối cùng đúc kết ra được kinh nghiệm, đó chính là ngàn vạn lần không nên tùy tiện nói ra rời ly khai, bằng không hắn sẽ cuồng tính đại phát. Trừ lần đó ra, ta có thể tùy ý chà sát biển nhu đầu ti hắn cũng không phản kháng. (dê quá o"O)

Một hồi sau, Tu Chân bưng cháo vào, ta lấy cớ thân thể không khoẻ đòi hắn một hơi dùng miệng bón ta ăn, hắn cũng đồng ý . Hưởng thụ thanh sảng từng miếng cháo nhỏ ngon miệng của người vợ ôn nhu, ta lại nhân cơ hội chỉ trích hắn giấu diếm ta học võ công .

Tu Chân giải thích hắn thật sự không có võ công, chính là ngay từ khi còn nhỏ thì thân thể đã có một cỗ nội lực rất mạnh , hắn không thể khống chế, chì là do thời điểm đấy ta bức hắn khiến nội lực bộc phát mới có thể khai triển. Nguyên lai là như vậy, vì nếu không vậy ta sẽ thật bất hạnh, hết lần này tới lần khác ta đã phải nằm phía dưới khi gặp lúc nội lực Tu Chân hoàn toàn phát huy ra.
Vì hạnh phúc về lâu về dài của ta, ta trong lòng vẫn âm thầm tính toán có hay không dạy hắn võ công.
Lại nghỉ ngơi mấy ngày, ta quyết định mang Tu Chân hồi gia.

Dọc theo đường đi ta không ngừng giới thiệu cho Tu Chân danh lam thắng cảnh dọc đường, Tu Chân trợn tròn hai mắt chăm chú nghe, như là một người khiêm tốn thỉnh giáo đệ tử, ta đã rất thành công. Bất quá bởi vì ta phong lưu phóng khoáng, dọc theo đường đi trêu chọc rất nhiều cô nương với tâm hồn thiếu nữ, Tu Chân nhỏ nhen ghen ba lưỡng hồi, náo loạn một chút đã xoay người chia tay, trong đó thú vị nhất khi người ngoài không biết còn nói thay(đừng loạn, chỗ này mình chem bừa).

Đầu hạ, ta cùng Tu Chân rốt cục cũng về tới Lạc Dương Hoa phủ. Đứng ở trước đại môn khẩu Hoa phủ, Tu Chân lại lần nữa không chịu đi vào, chứng kiến hắn đỏ mặt, bộ dáng cúi đầu, người không biết chuyện đều nghĩ hắn là do không cẩn thận nên đắc tội Hoa phủ, lần này đến chịu đòn nhận tội. Ta bất giác mỉm cười. Kỳ thật ta sớm đã đoán được ý nghĩ của Tu Chân, hắn sợ chúng ta se duyên bị thế tục không tiếp nhận, vì thế ta đùa:“Không sao cả cứ mở đi, dù cho là sửu tức phụ (vợ xấu) thì vẫn luôn muốn gặp cha mẹ chồng, đại ca của ta cùng đại tẩu còn không phải, bọn hắn nhất định sẽ thích ngươi .”

Tu Chân từ trước cũng nghe ta nhắc đến đại ca của ta cùng đại tẩu, nghĩ đến bọn họ cũng là đồng giới tính kết duyên vợ chồng thì tất lẽ không cần quá lo lắng.

Tiến vào Hoa phủ môn, đại ca cùng đại tẩu nhiệt tình hoan nghênh chúng ta. Ba năm không gặp, đại ca như cũ đã vậy còn anh tuấn đĩnh bạt, Mạnh Vũ [ tức đại tẩu ta] hơi cao lớn hơn một ít, bên cạnh là đại tẩu vẫn tương xứng bộ dáng đáng yêu. Mạnh Vũ nhìn thấy ta phản ứng đầu tiên dĩ nhiên quay ta một vòng ngắm đủ mới thôi, sau đó mở to hai mắt, vô tội hỏi ta:“Ngươi là Tiêu Nguyệt sao?”

Lúc ấy ta quả thực bị chọc giận, nhớ ngày đó là ai vây quanh ta nói lớn lên ta thành tiên nữ, ngươi đi mà làm tiên nữ, mới trôi qua ba năm không gặp đã trở mặt . Vì thế ta hung thần ác sát đối hắn nói:“Ta là Hoa Tiêu Nguyệt, ta trở về đoạt việc thành thân của ngươi.” Mạnh Vũ sợ tới mức lập tức liền trốn phía đại ca, không dám đi ra nữa. Ha ha, Mạnh Vũ vẫn là dễ bị lừa như vậy.

Ta hướng đại ca cùng Mạnh Vũ giới thiệu Tu Chân, bọn hắn đều thích hắn. Mạnh Vũ còn vui vẻ giữ chặt Tu Chân tay giảng đông giảng tây. Hừ, dám ăn đậu hủ lão bà của ta, ta vừa định xông lên phía trước tách bọn hắn ra, lại bị đại ca len lén túm trụ, lôi đi . (vấn đề ở đây a!)

Ba ngày sau, Mạnh Vũ rốt cục thành công làm một lần công, hưng phấn hắn mỗi ngày đều hát. Ta ở trong lòng trộm cười lạnh, thầm nghĩ: vài ngày sau ngươi sẽ khóc khản đặc cả giọng.

Mười ngày sau, Mạnh Vũ bắt đầu buồn khô, trái ngược hoàn toàn hơn nữa còn chảy nước mắt, trông thấy đồ ăn nhiều dầu mỡ một chút đã muốn nôn. Đại ca vội tới tìm ta, ta cười nói cho hắn yên tâm, Mạnh Vũ là thành công nên mang thai. Nhưng cũng đừng đắc ý vội nên chú ý đến Mạnh Vũ lòng dạ hẹp hòi, hắn và ta giống đều có cừu tất báo nhân. Vì thế, ta đặc biệt phân phó Tu Chân phải ngàn vạn lần cẩn thận với Mạnh Vũ, cố gắng hết mức không cùng hắn nói chuyện, vạn bất đắc dĩ nói chuyện cũng ngàn vạn lần không được ăn cái gì hắn đưa cho. Tu Chân gật đầu nghi hoặc đáp ứng.

Ta không thể không thừa nhận, công phu hạ xuân dược của Mạnh Vũ thật sự là càng ngày càng cao. Bảy ngày sau, đang lúc ta cho rằng nguy cơ bị hạ độc đã được giải trừ, thở dài nhẹ nhõm một hơi, ở phòng nghênh đón Tu Chân của ta, chợt gặp hắn nồng nàn như có lửa đốt. Hắn hiển nhiên bị Mạnh Vũ hạ một liều dược cực mạnh, nhìn thấy ta liền liều mạng bò đến, xé rách quần áo ta. Ta không đành lòng thấy hắn thống khổ, vội vàng lấy tay giúp hắn sơ giải. Phóng thích quá vài lần, Tu Chân xụi lơ ở trong lòng ta mà dồn dập thở phì phò, ta vốn tưởng rằng mối nguy đã được giải trừ , không nghĩ tới một lát sau Tu Chân lại cứng lên, so với trước kia càng thống khổ .

Cứ như vậy lặp lại vài lần, thẳng đến lúc ta cùng Tu Chân đều kiệt lực. Lúc này ngoài cửa sổ truyền đến tiếng cười của Mạnh Vũ, hắn nói:“Ha ha, đây chính là bí dược độc nhất vô nhị ta vừa khám phá ra, Tu Chân chỉ có công mới có thể hoà dịu, trừ việc đó ra lấy tay nhiều đến bao lần đi chăng nữa đều vô dụng , ngươi cũng chậm rãi hưởng thụ đi.” Chết tiệt, tiểu tử này hạ xuân dược càng ngày càng xảo quyệt, ta tức giận phóng một phi tiêu ra ngoài cửa sổ, Mạnh Vũ cười né tránh chạy trốn .

Tu Chân nằm trong lòng ta, khẩn cầu nhìn ta. Ta thở dài một hơi, biết hôm nay chính mình là trốn không thoát , liền đối với hắn nói,“Chỉ cần ngươi ăn viên thuốc này sẽ làm ngươi mang thai, được thế ta sẽ cho ngươi làm.”
Tu Chân kinh hỉ nhanh gật đầu, đoạt viên thuốc liền nuốt đi xuống. Chính là lúc này Tu Chân đã bị gây sức ép không có khí lực , hắn ghé vào trên người của ta, đáng thương nhìn ta, ta cắn răng một cái, mở ra hai chân quấn lấy lưng Tu Chân, nghênh hợp hắn tiến nhập ta, chủ động lay động lên......

Tu phẫn (Xấu hổ cùng giận dữ) muốn giết ta từ bên trong, ta hung hăng mắng Mạnh Vũ, cho đến khi ngất đi.....

1 nhận xét:

  1. "ăn thuốc sẽ mang thai" anh Nguyệt lừa đảo quá !

    Trả lờiXóa