Chắc mềnh không phải nhắc lại. Không mang bản dịch của mềnh đi bất cứ đâu mà không có sự đồng ý của mềnh. Vì nguyên nhân chính làm blog nè là chia sẻ niềm vui đọc danmei.

Thứ Bảy, 3 tháng 7, 2010

Hoa dung nguyệt mạo_chương 8

he he
mình hôm nay đang buồn, khóc hết cả buổi chiều. Nên tối mới đi làm! Có hàng cho các nàng!
=================================
Hoa Dung Nguyệt Mạo
Tác giả: aaaaa5
Rating: NC17
edit: analinh




Khi ta tỉnh lại, phát hiện Tu Chân đang canh giữ ở bên giường ta, nhìn ta, hai mắt đẫm lệ.
Đại ca cùng Mạnh Vũ cũng ở đây, bọn hắn đều lo lắng nhìn ta, tràn đầy áy náy .“Làm sao vậy, ta bất quá cũng chỉ là bị làm bất tỉnh thôi, các ngươi cũng không cần nhìn ta với ánh mắt như vậy nha.”

Ta đùa vui, cố gắng hoà dịu bầu không khí kì dị này. Nghe được lời của ta, Tu Chân ngược lại khóc toáng lên. Mạnh Vũ thì dáng vẻ muốn nói lời xin lỗi với ta, cũng sắp muốn khóc. Ta bị thái độ kì qoái của bọn họ khiến cho càng hồ đồ , đành phải nhìn về phía đại ca.

“Tiêu nguyệt, chúng ta biết rồi.” Đại ca sắc mặt trầm thống nói với ta,“Kỳ thật trong cơ thể ngươi ‘Nữ nhân túy’ độc cũng không có thuốc giải, mà đã chuyển hóa thành một loại kịch độc khác. Thời điểm khiến ngươi trúng dược, trong cơ thể độc tố liền trở nên gay gắt, nhẹ thì làm cho ngươi hôn mê, nặng thì trúng độc phát thân vong. Cho dù ngươi không làm thụ, trong cơ thể độc tố cũng sẽ chậm rãi ăn mòn ngũ tạng ngươi, cho đến khi tử vong. Ba năm trước đây ngươi thu thập Ưu Hoa Quỳnh khắp thiên hạ chính là vì giải loại độc chất này, ngươi vì sao không nói ta biết, ngươi tưởng có thể giấu diếm chúng ta cả đời sao?”

Ô ô ~~, Tu Chân khóc ôm ta nói:“Tiêu nguyệt ngươi không được chết, không được bỏ lại ta.”

Ta cũng quay lại ôm hắn, nói:“Đồ ngốc, ta sẽ không nhanh chết thế. Ta đại khái có thể sống đến ba mươi tuổi. Trước khi chết ta nhất định sẽ tự tay giết ngươi, có thế mới không đem ngươi lưu cho người khác, cho dù là xuống địa ngục ta cũng sẽ mang ngươi cùng đi .”


“Tiêu nguyệt, ta đã phái người đi tìm Ưu Hoa Quỳnh , ngươi nhất định sẽ không chết .” Đại ca ôm Mạnh Vũ vùi mặt vào khóc nói với ta.“Ân, ta sẽ không dễ dàng sẽ chết như vậy. Tục ngữ nói ‘ hảo nhân bất trường mệnh, họa hại di thiên niên (Người tốt sống không lâu, tai họa di ngàn năm)’, ta nhất định sẽ sống trên một vạn năm .” Nghe được lời của ta, Mạnh Vũ cùng Tu Chân rốt cục nín khóc cười, hoà dịu đi không khí bi thương.

Ba tháng sau, Tu Chân bụng trở nên càng lúc càng lớn, hắn đã ngượng ngùng không muốn đi ra ngoài gặp người khác. Ta cũng mỗi ngày đứng ở trong phòng cùng hắn, kể cho hắn việc ta lưu lạc ở ngoài đã phát sanh chuyện.

Tu Chân mang thai giống như là một con mèo nhỏ lanh lợi, chung quy thích ghé lòng vào ta, nửa mê nửa tỉnh nghe ta kể chuyện xưa. Ta vỗ về chơi đùa mái tóc dài nhu thuận của hắn, cùng hắn cùng nhau nhớ lại chuyện cũ khi xưa, càng thêm cảm thấy hiện giờ loại hạnh phúc đơn thuần này thật đáng quý. Có đôi khi Mạnh Vũ mang thai chạy tới nói chuyện phiếm, mỗi lần hắn đến đều chỉ cùng Tu Chân nói chuyện, lại cũng không thèm nhìn tới ta liếc mắt một cái, quả nhiên là “ Duy nữ tử dữ tiểu nhân vi nan dưỡng dã (quả nhiên chỉ đàn bà với tiểu nhân là khó xử nhất)”, hắn lại có thể tới giờ vẫn oán giận ta khiến hắn mang thai.

Bất quá lần này mang thai Mạnh Vũ thật sự ăn thiệt nhiều đau khổ, cứ là mang thai thì nôn mửa, nhất quyết không nói bệnh trạng ra sao, hắn hiện tại chỉ có thể ăn vài món thanh đạm gì đó. Trước kia hắn thích ăn nhất thịt kho tàu sư tử đầu, hoa quế cá chép, hiện giờ ngay cả bính cũng không thể bính, chỉ cần nghe thấy hương vị liền nôn khan nửa ngày.

Đại ca đau lòng phát thệ nói, về sau không bao giờ làm cho Mạnh Vũ mang thai nữa, sinh hài tử linh tinh các loại khổ cực đều do hắn nhất kiên gánh vác (anh nè vẫn muốn sinh nữa, đẻ nữa mà còn tự sinh mới sợ). May mắn Tu Chân của ta phản ứng tốt, ngoại trừ hành động trở nên chậm chạp một chút, thèm ngủ một chút thì ngoài ra không có cái khác phản ứng xấu nào khác. Vì thế ta thường thường châm biếm Mạnh Vũ :“Sinh hài tử cũng là cần thiên phú , người ngu làm cái gì đều không được.” Mạnh Vũ tức giận giống một con tiểu miêu phát điên, phi thường thú vị.

Mỗi ngày, ta đều ghé vào bụng Tu Chân, cảm thụ sinh mệnh tiểu sinh linh bên trong đập đều đều. Sau khi nghe xong, ta đều đem Tu Chân gắt gao ôm vào ngực, tự đáy lòng cảm kích người này vì ta ăn biết bao đâu khổ. Trước đây là do ta lo ngại Tu Chân quá tầm thường, quá ngốc, không có nửa điểm sánh được với ta, hiện giờ ta rốt cục ý thức được hắn là bảo bối vô giá của ta, hắn đơn thuần, hắn cố chấp, hết thảy tất của thuộc về hắn đều đáng giá đều khiến ta quý trọng.

“Tu Chân,” Ta khẽ cắn lỗ tai hắn, lần thứ hai nói,“Ta yêu ngươi”.

Tu Chân đỏ mặt nghiêm nghị nói,“Ta cũng vậy”.

“Tu Chân, ta đã nghĩ kỹ tên cục cưng chúng ta.”

Tu Chân nghiêng đầu nhìn ta, hỏi “Tên là gì?”

“Hoa Ái Chân, thế nào? Đây là thay mặt cho Hoa Tiêu Nguyệt ta yêu Tu Chân cả đời. Vô luận cục cưng chúng ta là nam hay là nữ đều có thể dùng tên này, được không?”
“Ân” Tu Chân thẹn thùng gật gật đầu, mặt đỏ chôn chặt mình vào lòng ta.
Giờ phút này gió đêm lướt nhẹ, trời chiều hữu tình, giống như chúc phúc tình yêu ngọt ngào của chúng ta.

Hồng võ bảy năm, tháng giêng thập cửu, trời quang, đây là một ngày ta cả đời này không thể quên. Ngày này là ngày Tu Chân chuyển dạ . Giờ phút này, ta thực bất lực đứng ở ngoài của phòng sanh, nghe Tu Chân thống khổ tê hô to, lại không thể giúp gì. Rốt cục, một tiếng trẻ con tự nhiên khóc truyền ra, ta mừng như điên đẩy cửa ra nhìn tình hình. May mắn Tu Chân cùng hài tử đều bình an.

Một tháng trước, Mạnh Vũ sinh hạ một hài nhi nam, đại ca vì việc này đặt tên kêu Chí Vũ, ý tình cảm chân thành với Mạnh Vũ. Ta vì con mà đặt tên khiếu ái chân, ý rằng vĩnh yêu Tu Chân. Tất cả đều tốt, rất thuận lợi, theo lý thuyết ta hẳn là thật cao hứng, chính là trên thực tế ta phi thường mất hứng. Người khác đều nói “Có lão bà đã quên nương”, chính là Tu Chân của ta cũng “Có đứa con đã quên chồng”.

Hắn mỗi ngày đều quan tâm đến cái gì cũng không hiểu trẻ con vậy mà ôn nhu cười, còn chủ động hôn hắn(anh ghen với con của mình o"O)! Đãi ngộ này ta đều chưa từng có được hưởng thụ, dựa vào cái gì cho tiểu hài tử xấu xa kia. Ta kháng nghị, ta tranh thủ, thế nhưng Tu Chân không thèm quan tâm lý lẽ của ta. Luôn ôn nhu khuyên ta:“Không tỏ ra tính trẻ con như vậy, ngươi đã là cha rồi a. Xem, cục cưng chúng ta đáng yêu bao nhiêu.” Ô ô ~~, Tu Chân lại ghét bỏ ta, ta còn chưa tới 20 tuổi mà, vì cái gì không được tính trẻ con. (em vái anh)

Buồn bực như vậy qua qua bốn tháng, mùa xuân tới, thể chất Tu Chân cũng khôi phục có thể xuất môn hành tẩu , ta cao hứng kéo hắn đi ra ngoài dạo phố, tạm thời rời xa tiểu thối tử kia. Sau khi sinh hạ, Tu Chân nở nang hơn chút, thần sắc nhàn nhạt cũng trở nên hồng nhuận, cả người dường như có tinh thần hơn rất nhiều. Ta đây siêu cấp đại dễ nhìn lại càng không cần phải nói , vô luận đi đến nơi nào đều mê đảo một mảnh tâm hồn thiếu nữ. Chúng ta đi cùng nhau chính là xuân phong cùng nắng gắt kết hợp, tự nhiên thập phần đoạt nhãn.

Đang lúc ta cùng Tu Chân đi hướng tới chùa Linh Sơn, bỗng nhiên chạy ra một lão nhân xa hoa, nhìn thấy Tu Chân liền quỳ xuống, còn khóc hô to thái tử, khiến bao người tò mò ghé mắt. Ta cùng Tu Chân cảm thấy bất đắc dĩ, đành phải đưa lão nhân dẫn tới một chỗ yên tĩnh không người nghe hắn giảng giải đầu đuôi sự tình.

Theo cái kia lão nhân nói, hắn là tể tướng Vĩnh Thương quốc phía nam tên là hồ thụy, hắn lần này đến Trung Nguyên chính là vì tìm kiếm thái tử lưu lạc dân gian đã nhiều năm. Ngay khi Hắn nhìn thấy Tu Chân đã biết chính mình tìm được thái tử rồi, bởi vì Tu Chân cùng hoàng đế Vĩnh Thương quốc khi còn trẻ cơ hồ rất giống. Ta cũng không tin lời hắn, trên thế giới này có rất nhiều người giống nhau, hắn làm sao có thể xác định Tu Chân chính là thái tử, mà không phải là người không quan hệ.

Lão già kia lại lập tức nói, năm đó được sủng ái nhất là Hoa quý phi hoài thái tử khi thân thể rất yếu, Hoàng Thượng vì muốn cho Hoa quý phi thuận lợi sinh hạ Lân nhi, tìm sáu cao thủ đứng đầu quốc nội, bắt bọn họ không ngừng đem chân khí rót vào trong cơ thể Hoa quý phi, dùng chân khí bảo hộ hài tử, kết quả tiểu thái tử sinh hạ trong cơ thể liền có một giáp công lực. Chỉ bất hạnh sau tiểu thái tử bị nước đối địch phái người tới bắt trộm, để tại Trung Nguyên, mà Hoa quý phi cũng bởi vì tưởng niệm ái tử không lâu liền sầu não mà chết. Hoàng đế vẫn phái người Tại Trung nguyên điều tra cẩn thận tìm kiếm thái tử, tháng trước trinh thám hồi báo ở Lạc Dương gặp được một người rất giống thái tử, vì thế lão Tể tướng tự mình đến chứng thực, rốt cục tìm được thái tử rồi. Ta cùng Tu Chân liếc mắt nhìn nhau, tạm thời tin lão giả trong lời nói. Vì thế chúng ta đưa lão giả thỉnh tới Hoa phủ, cùng hắn chậm rãi bàn chuyện sau này.

3 nhận xét:

  1. ta xé xé xé roạch con tem
    uh
    tối nay đang cá Tây Ban Nha théng
    he he
    ko biết sao?

    Trả lờiXóa
  2. ô ô tu chân làm thái tử. Hay đấy.
    *chỉ chỉ* Bất công quá :(( ai cho you quyền xé tem :(( tem của ta a :((

    Trả lờiXóa
  3. hắc hắc
    tại chẳng có ai
    dỗi

    Trả lờiXóa