Chắc mềnh không phải nhắc lại. Không mang bản dịch của mềnh đi bất cứ đâu mà không có sự đồng ý của mềnh. Vì nguyên nhân chính làm blog nè là chia sẻ niềm vui đọc danmei.

Thứ Sáu, 2 tháng 7, 2010

Tân Hắc Công Tử Truyền Kì_quyển 1_Đệ nhị chương

 Đệ nhị chương này! Mình làm qua lâu rồi. Vốn chỉ mất chút time để beta lại. Nhưng lười quá nên ko làm.
Đây coi như quà trước khi mình lại vivu đi nghỉ hè về nhà chơi
=============================================
Tân Hắc Công Tử Truyền Kì
Tác giả: Nhất Hề
trans: Hoa Độc (analinh91= crazy love)

Quyển 1 đệ nhị chương




"Ngươi tỉnh!" một khuân mặt dày, con mắt khoanh đen ấn nhập tầm mắt ta.

"? ?" Làm cái gì đó đông đông? Ta đang ở nơi nào? Ta kinh ngạc nhìn quanh mãn gian nhà bạch sắc!

"Nơi này là phòng y tế của cục cảnh sát , tối hôm qua ngươi té xỉu!"

Nga, thì ra là thế! ... Ách, chờ một chút! Té xỉu? Ta té xỉu! Không phải đâu! Sao có khả năng đó! Ta đường đường nghìn năm xà yêu ta sẽ. . .

"Ngươi thật đúng là lợi hại! Đầu bị đập bể một lỗ lớn như vậy(o"O), cư nhiên vẫn còn có thể đập phá sàn nhảy! Người bình thường nếu như chảy nhiều máu đến vậy, đã sớm mất mạng!" (em choáng)

Ách, phải! Còn tưởng rằng ta chân như vậy * ni!

"Ngươi vì sao không nói lời nào? Có phải thấy chỗ nào khó chịu?" Nữ bác sĩ đưa tay dò xét cái chán của ta, "Nha! Vì sao lại lạnh thế này!"

Nói thừa! Rắn là loại động vật máu lạnh, nhiệt độ cơ thể tự nhiên không bao giờ cao!"Ách, vốn thể chất cơ thể ta có nhiệt độ thấp, ha hả..."

"Thể chất nhiệt độ thấp?" Nữ bác sĩ bán tín bán nghi, "Thấp thế này sao?"

"Đúng vậy nha!" Ta gật đầu, "Nhiệt độ cơ thể gia tộc ta đều thấp như thế, đây là di truyền!"

"Di truyền!" Nữ bác sĩ quá đại kinh thất sắc.(quá sợ hãi)

Ách, nàng sao lại kích động như vậy? Ta có nói sai cái gì sao? Xà chúng ta vốn có đã như vậy nha!"Bác sĩ, ngươi có khỏe không!"

"Không, ta thật không khỏe!" Nữ bác sĩ vẻ mặt bi tráng, "Nhớ khi trước ta tôn từ khi lên năm đã bắt đầu đi học y, tám tuổi có thể xem 《 Bản thảo cương mục 》, 《 hoàng đế nội kinh 》, 《 bệnh thương hàn tạp bệnh luận 》. . . ( lược bớt vài bản sách y học ) đọc làu làu, mười hai tuổi ta thi thượng đại học y khoa **, mười chín tuổi ta đi du học đại học y khoa **, đến hôm nay ta đã hành nghề y hơn mười năm, cư nhiên, cư nhiên chưa từng nghe qua án lệ như vậy! Ta, ta thực sự là quá mất mặt! !"

Nữ bác sĩ cúi đầu che mặt chợt tĩnh mặc, một lát sau đột nhiên từ trên ghế nhảy dựng lên, oai phong lẫm liệt thấy chết không sờn vẻ mặt hào hùng khí nuốt sơn hà nói: "Ta quyết định, lập tức quay về trường học bồi dưỡng thêm!"

Ngữ âm vị lạc, nàng đã như cuồng phong tảo lá rụng bay ra khỏi phòng y tế. Oa! Thực sự là một thanh viên ưu tú thế kỷ mới y thật chấp nhất! Vỗ tay! Tung hoa! ...

"Tiểu hắc!"

Giống như từng quen biết bóng người đột nhiên xuất hiện tại cửa, ta tập trung nhìn vào, nàng chính là nữ cảnh tối hôm qua na ! Nàng tới làm gì? Ta đã bị nhốt lại tại đây, nàng còn muốn như thế nào nữa?

"Tỉnh rồi, cảm giác thế nào?" Nàng cười tủm tỉm đi tới bên giường ta. Tiên lễ hậu binh(trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực)? Tiếu lí tàng đao(như câu "miệng nam mô, bụng bồ dao găm")? Chồn đến nhà kê chúc tết? Phi phi, ta mới không phải kê ni! Hẳn là diều hâu chúc tết xà -- một trái tim mạnh mẽ!

"Ai! Ai! Lại thất thần rồi?" Nữ cảnh thân giơ ta hua hua trước mặt ta.

Thất thần? Ai thất thần cơ! Ta đây là đang suy nghĩ! Trầm tư mặc tưởng hiểu hay không!

"Ngươi có thể đi về!"

"Cái gì?" đi về! Ta có nghe lầm hay không ?

"Có người nộp tiền bảo lãnh ngươi, ngươi có thể đi!"

"Thật vậy sao?" Lẽ nào ta thực sự gặp được thời đại tốt? Không cần chờ quá lâu là có thể đảo đi ra ngoài?

"Đương nhiên là thật !" Nữ cảnh tiếu nhất tiếu, tiện đà nghiêm mặt nói, "Sau này không được nã bình rượu vào người khác, như vậy rất nguy hiểm! Có biết không?"

"Biết!" Ta mới chính là người bị hại.

"Được rồi, Tôn bác sĩ đâu, đã có chuyện gì xảy ra? Sao thấy nàng ấy bừng bừng chạy đi?" Nữ cảnh vẻ mặt nghi hoặc nhìn ta.

Không nên nhìn ta! Chính cô ấy muốn đi học bồi dưỡng thêm, chuyện không liên quan ta!

Theo nữ cảnh trở lại đại sảnh làm việc, mới vừa đến cửa, liền có một người mặc âu phục màu xám bạc, trên mặt đeo một đôi mắt kính viền vàng, thật đúng là một nam tử nhã nhặn, hắn trược tiếp đi về hướng chúng ta.

"Vị này là luật sư đã nộp tiền bảo lãnh cho ngươi!" Nữ cảnh giới thiệu.

Luật sư? Hắn biết ta sao?

"Xin chào, ta là Chung Vân." Nam tử hướng ta gật đầu ý bảo, "Chính là Trầm tiên sinh ủy thác ta tới!"

"A! Xin chào, xin chào!" Ta tiến ra đón, "Ta là tiểu hắc, xin hỏi Trầm tiên sinh là..." Người nào nha? Nhân gian còn có người nhận ra ta sao?

"Ngươi không biết Trầm tiên sinh?" Chung luật sư đẩy đẩy kính mắt, bày ra biểu tình nghi hoặc.

Có ý tứ gì? Ta làm sao lại bắt buộc phải biết đến họ Trầm? Ách, chờ một chút, họ trầm. . . Ngày hôm qua na, nam tử trẻ tuổi nói hắn ta thuộc gia thiếu gia Khiếu. . . Khiếu... A! Khiếu Trầm Mân! Được rồi, hóa ra ân nhân của ta họ Trầm! Chẳng lẽ chính là ân nhân kêu hắn đến nộp tiền bảo lãnh ta?

"A! Ngươi nói Trầm tiên sinh nha! Biết, ta đương nhiên biết hắn nha! Chúng ta từ nhỏ có gặp qua(em iu)!" Ách, chuẩn xác mà nói ta có gặp hắn từ khi hắn còn nhỏ nhưng là kiếp trước!

"Các ngươi từ nhỏ có gặp nhau?" Chung luật sư nhất phó biểu tình khó có thể tin, vội vàng đẩy một bên kính mắt, cấp thiết nói, "Lẽ nào, các ngươi từ nhỏ lớn lên cùng nhau?"

Lớn lên cùng nhau? Ách, nếu thực sự là lớn lên cùng nhau, ta đây còn phải dùng đến phương sách chật vật lục tung cả thế giới để tìm hắn? "Sai rồi, chúng ta trước đây đã sớm thất lạc nhau, thẳng đến ngày hôm qua ta mới tìm được hắn!"

"Thì ra là thế!" Chung luật sư chậm chạp hạ ngữ khí, dường như có chút suy nghĩ.

A! Lại thấy được ánh mặt trời, cảm giác như sau một giấc ngủ dài, thật quá đẹp!

Tuy rằng, bầu trời vẫn như cũ nhưng đúng là hôi lam hôi lam;
(xanh xám_ý của e bầu trời đầy bụi bẩn bị ô nhiễm nặng)
dưới mặt đất vẫn như cũ, nhà lầu san sát; không khí vẫn như cũ là. . . khụ khụ. . . vẫn không bằng trên núi. . . Thế nhưng, ta hắc công tử lúc này tâm tình cực kỳ kích động, cực kỳ hưng phấn! Bởi vì, ngay tối hôm qua, ta đã bước thêm một bước lớn trong lịch sử đại kế thành tiên!

Chuyện kể rằng, tối hôm qua ta mặc dù liên tục gặp phải tai ương huyết quang AND tai ương lao ngục, nhưng mặt khác ta đã thành công trong công cuộc tìm ân nhân cứu mạng, hiện tại ta còn thuận lợi đi ra khỏi cục cảnh sát, này quả thực là hai sự kiện lớn thật đáng chúc nha! Ha ha ha. . . Song hỷ lâm môn! Song hỷ lâm môn! . . . ^_^...

"Ngươi ở đâu na? Ta đưa ngươi trở về!"

"A?" Nhà của ta cách xa vạn dặm, ngươi thật muốn đưa ta về? Hơn nữa ta bây giờ còn không thể trở về nha!

"Không cần, không cần. . . Ta hiện tại không muốn trở về, ách, ngươi có thể mang ta đi kiến Trầm tiên sinh?" Hắn hẳn là biết ân nhân ở nơi nào ba!

"Đây. . ." Luật sư sắc mặt như gặp nạn, phút chốc do dự, nói, "Được rồi, ngươi tại đây chờ chốc lát, ta đi lấy xe."

Hai phút sau, ta ngồi trên chiếc xe con của luật sư.

Lần đầu tiên ngồi phương tiện giao thông của nhân loại, ngực lại một phen phát tiểu kích động. Nhân loại phát minh ra cái này quả nhiên thật sự có tài, tốc độ xe không thua gì ta sử dụng phép thuật bay trên không, chủ yếu nhất chính là nó có thể có thiết bị chắn gió che mưa, không đến mức biến y phục thành ra ướt đẫm, kiểu tóc lộng loạn! Bên trong xe nhiệt độ có thể điều chỉnh, không khí tươi mát khiến con người ta cảm giác khoái lạc, xung quanh sạch sẽ quả thực khiến thư thái dễ chịu. . .

Lưng dựa trên chiếc ghế dựa mềm mại, ta hăng hái bừng bừng mà thưởng thức các nhà cao tầng vùn vụt phóng qua ngoài khung cửa sổ.

"Nghe nhạc không?" Luật sư vẫn chăm chú vào lái xe, đột nhiên hỏi.

Âm nhạc!"Nghe nha! Nghe nha!" Ta thích âm nhạc.

Hắn bèn đưa tay xoa bóp một chốt nào đó bên trong xe, âm nhạc trong nháy mắt đã thư hoãn nhu hòa vang lên bên tai.

"Là 【 lam sắc đa não hà (lam sắc sông Đa-nuýp) 】." Ta thốt ra. Tối hôm qua na, đầu đường, có nghệ nhân từng nhiệt tình dào dạt hướng ta giới thiệu ca khúc, thậm chí hắn cầm cả đàn ghi-ta trực tiếp diễn tấu một lần cho ta! Còn hướng ta dạy không biết mệt mỏi là chi, đã vậy ta cũng phải nhớ kỹ ca khúc nha!

"Ngươi thích?"

"Thích?" Dường như chưa không tới mức độ này!

"Trầm tiên sinh hình như rất thích ca khúc này!"

"Thực vậy sao?" Nguyên lai ân nhân thích bài hát này. Ách, thảm rồi! Cái này thật thảm! Ta cư nhiên quên mất phương án thực thi kế hoạch báo ân làm sao! Trời ơi! Nghiêm túc đấy, vấn đề này vừa lớn vừa nặng, ta cư nhiên quên trù tính mấy bộ thực thi kế hoạch! Gia gia đã từng dạy ta, mọi việc phải hoạch định sẵn kế hoạch sau đó mới được hành động, ta đến một điểm bài bản cũng không có, làm thế nào có thể gặp mặt mãng mãng phải đi báo ân ni! Thực sự là kích động rồi! Kích động là ma quỷ. . . Không được, ta phải nhanh dừng cương trước bờ vực! Quay đầu lại là. . .

"Tiểu hắc!"

"Bờ. . . A?"

"Tới rồi! Xuống xe ba!"

Cái gì! Nhanh như vậy sao! Không thể nào, ta đến phương án còn không có nghĩ ra ni! Không được, hiện tại không thể gặp ân nhân! Ta còn là mau nhanh chạy thoát ba!

"Tiểu hắc! Tiểu hắc!"

Kỳ quái, thế nào lại không thể chạy?

"Ngươi còn làm gì đó? Thắt lưng an toàn còn chưa có tháo ni!"

...O_O\\\...
Sưu --! Ách, bàn chân ta vừa mới bước ra, đột nhiên tối sầm, trước mặt một thân ảnh xuất hiện rít lên.

    Người là ai? Sao có thể thần tốc như vậy?

    "Trầm tiên sinh!" Luật sư bên cạnh đột nhiên hô to một tiếng.

    Trầm tiên sinh? Ách, đừng nói với ta, vừa bay ra cái cái bóng kia là. . . O_o. . . Không thể nào!

    "Chung luật sư!" Người nọ dừng ngay lại, mạnh mẽ quay đầu nhìn.

    Di, đó không phải là nam tử trẻ tuổi tối hôm qua đó sao? Nguyên lai hắn cũng họ Trầm!

    "Phát sinh chuyện gì sao?" Luật sư cấp thiết hỏi.

    Nam tử chợt ngây ngốc một lúc sau mới phục hồi lại tinh thần, sắc mặt có chút trắng bệch, hoảng sợ nói: "Thiếu, thiếu gia, hắn bị bệnh. Ta phải đi bệnh viện!"

    "Thiếu gia? !"

    Ta cùng luật sư trăm miệng một lời. Bất quá, luật sư là với vẻ mặt kiếm lợi đầy vẻ hàm nghi, mà ta hầu như là hô to lên!
Trầm thiếu gia, người cũng không thể cứ thế ném ta đi nha! Ta tiểu hắc thật vất vả mới tìm được ngươi ở kiếp này, ngươi làm sao có thể vội vã đầu thai chuyển thế ni!
Tốt xấu cũng chờ ta báo ân cứu mạng của ngươi nha... Thiếu gia, ta cũng không nghĩ nữa, giờ đã tìm được ngươi rồi kiếp sau rồi... Ngươi nhất định phải chịu đựng! Chịu đựng!

    "Thiếu gia! Thiếu gia!"

    Gặp lại cái chớp mắt của ân nhân, ta cùng với nam tử trẻ tuổi kia giống như bánh phở gặp tượng gỗ, kích động không ngớt cùng kinh hô kêu lên hướng hắn đánh tới!

    "Thiếu gia! Thiếu gia!" Nam tử tức khắc áp sát khốc đắc hi lý hoa lạp(khóc lóc), ách, người này thật đúng là nhiều nước mắt!

    Ta khẩn trương mà đem hai lỗ tai dán tại ngực thiếu gia họ Trầm kia, thẳng đến độ chuẩn xác không có lầm lẫn một ly, cảm giác được nhiệt độ cơ thể ấm áp của hắn cùng tiếng tim đập thình thịch kia, ta phải nghe được tiếng tim đập thật tốt mới buông ra. Thật may mắn, ân nhân còn sống, ta không cần tìm kiếp sau của hắn nữa!

     "Đồng học! Đồng học!" (anh nè xưng hô khách sáo quá)

    Có người đột nhiên đẩy ta!

    Ngẩng đầu, đối diện khuân mặt đỏ bừng của ân nhân. Di? Hắn lại bị sao vậy? Vừa nãy còn hoàn hảo a, làm sao trong chốc lát đã luyện công phu, khuân mặt tựu hồng nhanh như vậy? Phát sốt sao? Thế nhưng nhiệt độ cơ thể coi như bình thường nha! Nóng từ bên trong? "Ngươi có khỏe không?"

    "A. . . Ta. . . Na, cái ấy. . ." Hắn ấp úng hình như có nỗi niềm khó nói, một lúc lâu, rốt cục có đủ dũng khí, nói: "Có thể khônh trước tiên buông ta ra?"

    "? ?" Ta nháy mắt mấy cái, lập tức cúi đầu, nhìn ân nhân lại nhìn bản thân, "A! Không cần xấu hổ! Không cần ngại!"

    Cấp tốc từ trên người ân nhân nhảy xuống, ngay lập tức ta cảm thấy áy náy, ách, thực sự là rất mất mặt! Vừa rồi kích động, không cẩn thận cả người rốt cuộc lại giống như bạch tuộc, dán chặt lên người hắn. . . o_O\\\. . . Mất mặt! Mất mặt!

    Bầu không khí xấu hổ kéo dài, sững sờ hai bên, bất chợt nam tử trẻ tuổi ở bên rốt cục nói!"Thiếu gia, ngươi thế nào rồi? Khó chịu ở đâu không?"

    "Ta không sao, Duẫn Trạch ca, ngươi không nên lo lắng!" Ân nhân dỗ dành vỗ vỗ vai hắn nói.

    "Đây, đây là cái gì?" Duẫn Trạch đột nhiên chìa nắm lấy tay hắn, ngữ điệu mang đầy vẻ sợ hãi.

    Ta cùng với luật sư không hẹn mà cùng đem ánh mắt ném về hướng đôi tay kia, kẻ khác nhìn thấy cũng phải giật mình bởi sắc tím đen của những vòng dây thừng phân bố khắp nơi trên cổ cánh tay, ngoài ra còn có thể thấy được loang lổ các điểm đỏ xung quanh. Hiển nhiên là bị các loại dụng cụ cùng dây thừng buộc chặt trong thời gian dài, cưỡng chế để lại vết tích! A! Nhất định là ngày hôm qua na, tên tử biến thái thích gây chuyện! Ghê tởm! Thế nhưng, này điểm đỏ này là sao?

    Duẫn Trạch vội vội vàng vàng cuấn ống tay áo của ân nhân lên, nha! Rậm rạp đầy tiểu điểm đỏ, đây rốt cuộc là cái gì đông đông nha?

    "Đúng là bị Tửu chẩn tử!" Chung luật sư cau mày nói.

     Tửu chẩn tử? Úc! Ta hiểu được, ân nhân hắn dị ứng với rượu!
(theo mình nghi, anh ta nổi da gà vì bị tên tử biến thái kia sờ mó ó ó)

    "Tửu chẩn tử!" Duẫn trạch hoảng sợ mà mở to hai mắt nhìn Khán luật sư.

    Luật sư đột nhiên ngẩn ra, một lát nói: "Không có việc gì, ngủ một giấc dậy rất nhanh sẽ mất!"

    "Đúng nha! Bác sĩ nói quá hai ngày thì tốt rồi!" Ân nhân cũng ở một bên thoải mái.

    "Thật vậy chăng?" thanh âm của Duẫn Trạch đang run rẩy.

    "Sẽ không lưu dấu hồng sao?" Ta mới nói ra khỏi miệng, liền có hai ánh mắt kỳ quái bỗng nhiên bắn về phía ta! Ách, nhìn ta làm chi? Nhân gia chỉ là hiếu kỳ! Nhiều tiểu điểm đỏ như vậy, lẽ nào đều đã tiêu thất?

    "Hồng dấu!" Duẫn Trạch ngây người, giây tiếp theo vị này đa sầu đa cảm, thôi thì lệ phun ra như suối, "Thiếu gia, Duẫn Trạch xin lỗi ngươi nha! Thiếu gia. . . 555555. . ."

    "Duẫn Trạch ca, ngươi đừng khóc ô! Sẽ không lưu dấu, Duẫn Trạch ca!"

    "Nhưng, thiếu gia, là ta không tốt! Đều là ta không tốt!" Người kia càng khóc lệ càng nhiều!"Ngày hôm qua nếu không phải ta đến sai sân bay, thiếu gia cũng sẽ không bị người xấu mang đi! Đều là lỗi của Duẫn Trạch! Duẫn Trạch xin lỗi ngươi! Thiếu gia. . . 555555. . ."
(2 ng nè lạ nha)
    "Duẫn trạch ca, ngươi đừng như vậy, chuyện này không liên quan đến ngươi, là ta quá cả tin người khác!"

    "Không, thiếu gia, là lỗi của Duẫn Trạch!"

    "Không, là ta sai!"

    "Lỗi ta !"

    "Lỗi ta !"

    ...

    -_-\\\ hai người các ngươi có hay không muốn làm cho rõ ràng, đầu sỏ gây nên rõ rành rành là cái lão nam nhân tử biến thái kia có đúng hay không! Ta van ngươi không nên bỏ gốc lấy ngọn, tránh nặng tìm nhẹ, nhặt cây vừng mà đánh mất dưa hấu!

    "Uy! Hai người các ngươi, thỉnh không nên tại hành lang mà gây ồn ào! Nơi này là bệnh viện!" thím y tá rốt cục chịu không nổi nữa!

    Hai người lặng sửng sốt, lúc này mới ngưng hẳn trận tranh luận tẻ nhạt này!

    "Thiếu gia, ta đưa ngươi về!" Duẫn Trạch sát sát nước mắt.

    "Không cần, có Ngô Bá đưa ni!" Ân nhân mỉm cười, "Ngươi mau trở về đi làm ba!"

    "Yên tâm đi, Duẫn Trạch, ta sẽ chiếu cố thiếu gia!" Người nam tử trung niên bên cạnh ân nhân có khuân mặt hiền lành chậm rãi lên tiếng.

    Ách, vị đại thúc này tới từ lúc nào?

    "Hồ ly tinh!"

    Hồ ly tinh? Vị đại thúc? Không thể nào! . . . Ách, chờ một chút, tiếng nói này rất quen thuộc nha! Chẳng lẽ là. . .

    "Hảo oa! Hồ ly tinh nhà ngươi thật sự không biết xấu hổ! Hừ, ông trời cuối cùng cũng mở con mắt! Lão nương còn đang lo tìm không được ngươi ni!"

    Ách, quả đúng là người đàn bà đánh đá tối hôm qua, thực sự vẫn là phong thái ấy nha, bất quá trên đầu lộ một chỗ vá do bị đánh. . .O_O. . . Oan gia ngõ hẹp, âm hồn không tiêu tan! Nữ nhân này thật đúng là thích cố tình gây sự, vô duyên vô cớ lão theo ta gây trở ngại!"Ngươi muốn như thế nào?"

    "Ta muốn như thế nào! Hanh --!" Người đàn bà đanh đá cười lạnh một tiếng, cuối cùng cũng bước dài một bước xông lên nhéo áo ta!

    Oa thi đấu! Hảo thần kỳ nha! Nàng na vóc người nhất định phải luyện tập rất nhiều mới có thể có tốc độ đó! Ách, ta tuyệt đối không có ý kì thị người béo, chỉ là hiếu kỳ mà thôi, xem ra nàng ta trước đây nhất định có luyện qua võ thuật! Đương nhiên, ta là cố ý nhượng nàng hành động.

         Dù sao, qua chuyện tối hôm qua, ta cũng có chỗ sai. Thân là chủng yêu, ta vốn là không cùng một phàm nhân động thủ! Mặc dù là tự vệ, cũng đã tự vệ quá đáng! Hơn nữa, nàng lại là đàn bà, có chăng là do lão chồng kém đức hạnh, cũng thực đáng thương!

    Xem người đàn bà kia bỗng nhiên vung tay lên, ta đạm nhiên cười, nếu như đánh ta chửi ta phải chăng có thể giải trừ mối hận trong nàng, đã thế sao ta lại không để nàng làm ni!

    "Dừng tay!" Đột nhiên có người hô to nhất thanh, giây tiếp theo người đàn bà giơ cao tay đã bị một cánh tay khác vững vàng tỏa trụ(khóa lại), một vòng ô tử sắc ấn đập vào mắt ta, là Trầm thiếu gia -- là ân nhân cứu mạng của ta!

    "Đại thẩm, chuyện ngày hôm qua, ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm!"

    "Hiểu lầm!" Người phụ nữ ngẩng đầu liếc mắt nhìn ân nhân, tiện đà cười nhạt, "Ta xem ngươi là bị hồ ly tinh kia làm cho mê hôn mê! Đều là trốn vợ đi ngoại tình, còn đang thay nó nói tốt!"

    "A. . ." Ân nhân nhất thời nghẹn lời, khuân mặt không khỏi lúc hồng lúc bạch.

    Người đàn bà kia thừa cơ dứt khỏi tay hắn, hung ba ba trừng mắt ta, "Ngày hôm nay xem ra ngươi gặp may mắn, đừng để lần sau ta bắt được ngươi!"

    Bà ta vừa nói xong liền ngẩng cao đầu hất mũi lên trời rời đi.

    "Chờ một chút!" Có người gọi lại bà, ách, là ta!

    Người đàn bà lên tiếng trả lời, hoãn lại bước đi, thế nhưng không có quay đầu lại.

    "Thiếu gia, có tiền hay không, trước hết cho ta mượn một ít!"

    "A?" Ân nhân lăng lăng nhìn xem ta.

    "Không sao?" Ta sốt ruột hỏi.

    "Có!" Hắn từ đâu đó móc ra bọc tiền.

    Đoạt lấy bọc tiền, ta rất nhanh rút ra bên trong một chồng tiền mặt, sau đó hướng người đàn bà kia chạy tới.

    "Xin lỗi, tối hôm qua chuyện là ta sai, thỉnh người tha thứ!" Ta rất chân thành hướng người phụ nữ đó mà cúc cung xin lỗi.

    "? ?" Phụ nhân dừng bước chân, nắm chặt tay, nhãn thần quái dị nhìn ta.

    "Đầu ngươi có ổn không? Cái này là tiền thuốc men, " ta cung kính mà dâng chồng tiền mặt, "Thỉnh người nhận lấy!"

    Người phụ nữ cúi đầu rồi liếc mắt nhìn ta lần nữa, sau đó ngẩng đầu kinh ngạc ngắm kĩ ta, vẻ mặt bắt đầu co dật.

    Ách, lẽ nào chừng này tiền còn thiếu? Ta đang định hướng ân nhân vay tiền lần nữa, đột nhiên nghe thấy "Ba" thanh âm vang lên, chỉ cảm thấy có một chồng trọng lực đột nhiên rơi xuống tay ta, đợi ta cúi đầu nhìn xem rõ ràng thì, trong tay tập tiền mặt đã đậu xuống còn rơi tác lạc xung quanh.

    Liền sau đó, bên tai truyền đến thanh âm của người đàn bà đang hổn hển:

"Hanh! Không cần phải mèo khóc chuột! Lão nương không bị lừa!"

    "? ?" Sao chuyện này lại thành mèo cùng chuột? Cái vị nữ nhân này sao lại vậy? Không phải ta nã bình rượu vào đầu bà còn mắng chửi sao! Bà còn muốn ta nhượng bà đến thế nào. . .0_O;. . . Úc muộn! Chính là bà chuốc lấy đó nhé!

    "Tiểu hắc!" Trầm thiếu gia đi tới.

    "Ách?"

    "Ngươi có khỏe không!"

    Hảo! Đương nhiên hảo! Thân là xà yêu ngàn năm, ta luôn luôn kháng đả kháng áp(kháng: chống chọi, đả: đánh, áp: áp chế), không phải là tay bị người khác đánh một chút đã đau! Không có gì cùng lắm thì!

    "Tiểu hắc!"

    "Úc, ta tốt! Tốt! A. . . A, ta đã đói bụng, ngươi có thể hay không mời ta ăn?" Bản thân không một xu dính túi giờ thực sự đói khiến tâm hốt hoảng, không thể làm gì khác hơn là trước tiên tìm ân nhân xin bữa cơm ăn, ngày sau nhất định hậu tạ!

    Bá tức bá tức. . . Bá tức. . .

    Ta vùi đầu nỗ lực ăn, ách, hóa thành hình người đã có mấy ngày, ta còn là điều độ hội thao túng hàm răng nhai đông tây(hic chỗ nè mình ko hỉu lém), thực sự là xấu hổ..."xin thêm một chén cơm!"

    Hóa ra nhân loại làm cơm nước ngon như vậy, ta thật là có có lộc ăn ! Ha hả. . . 0_0. . . Thảm rồi! Thảm rồi!

    "Ngươi thế nào rồi?" Trầm thiếu gia kinh ngạc nhìn ta.

    Ta thống khổ nện đánh ngực, thực sự nghẹn không nói ra được một từ! Ông trời! Ta đường đường xà yêu ngàn năm, sẽ không vì thế mà đã chết a... O_O... Người cứu mạng!

    "Nước, ngươi có đúng hay không muốn uống nước?" Hắn sốt ruột hỏi thăm.

    Ta kích động vạn lần gập đầu, thiếu gia nha! Ngài thật đúng là ân nhân của ta, là vương tử của ta, là thiên sứ của ta, là tái sinh phụ mẫu của ta. . . Yêu ngươi chết mất!

    "Thế nhưng, chén không có nước..."(anh thích giỡn)

    Cái gì! ! ! ! . . . O_o. . .

    "Ngươi đừng vội, ta kêu người mang nước lại!"

    ...

    Một chén nước sạch lót bụng, ta rốt cục được cứu trợ rồi!

    "A --!" Thở một hơi chậm chậm, ta đột nhiên cảm thấy thế giới này thực sự là rất đẹp!

    Hiện tại, nước đã đủ cơm đã no, giờ cần bàn bạc một chút, vấn đề là báo ân! Kinh qua sự tình hôm nay, ta quyết định chọn phương án báo ân vạch ra về mọi mặt, cần phải tuần theo nguyện vọng của người được báo, để tránh khỏi ngày sau có những tranh cãi không đáng có!
       
         Đương nhiên, ta không thể tiết lộ thân phận thực sự của ta là xà yêu ngàn năm, bằng không ân còn không có báo, đã hù ân nhân chết! Được rồi, hãy bớt sàm ngôn đi, hiện tại bắt đầu thương lượng!

    "Cảm tạ ngươi, Trầm thiếu gia!"

    "Không cần khách khí!" Trầm thiếu gia mỉm cười nói.

    "Xin hỏi, thiếu gia nghe qua 《 bạch xà truyện 》 cố sự chưa?"

    "A? ?" Hắn tức khắc vẻ mặt vô cùng kinh ngạc gia tăng độ mờ mịt.

    Ách, không phải đâu, còn tưởng rằng tiểu Bạch tỷ tỷ xinh đẹp tên tuổi phải lan xa ni!

    "Ngươi nói chính là bạch nương tử cùng cố sự hứa tiên?"

    "Đúng, chính là bọn họ!" Ách, vị đại thúc này từ khi nào đã đi tới?

    "Ngô bá, ngươi nghe qua?" Trầm thiếu gia quay đầu nhìn vị nam tử trung niên.

    "Đúng vậy, thiếu gia!"

    "Na mau kể ta nghe!"

    "Vâng, thiếu gia!" Ngô bá run lập cập hớp một ngụm trà, ngồi ngay ngắn trên ghế, thanh cổ họng sau đó bắt đầu giảng: "Lâu thật lâu trước đây. . ."

    Không phải chứ! Người này sẽ không đem toàn bộ cuộc hội thảo thành cố sự kể truyện a!"Có thể đơn giản hơn hay không?"

    "Thật lâu trước đây. . ."

    "Đơn giản hơn nữa!"

    "Từ trước. . ."

    "Quên đi, để chính ta nói!" Ta ép Ngô bá cắt đoạn dài dòng đồng thoại cố sự!"Giản đơn mà nói, cố sự này chính là: trăm nghìn năm trước, một người cứu một con rắn, trăm nghìn năm sau, xà tu luyện thành yêu, hóa thành hình người đến nhân gian báo ân!"

    "Xong?" Thấy ta nửa ngày không thèm nhắc lại, thiếu gia hiếu kỳ hỏi thăm.

    "Không có, tạm thời trước tiên bỏ qua vài đoạn xuyên tạc được truyền bá, " ta cười nói, "Ta muốn hỏi thiếu gia: ngươi nghĩ xà yêu hẳn là thế nào mới có thể báo đáp ân cứu mạng ni?"

    "Đây. . ." Vùng giữa đôi lông mày thiếu gia cau lại, "Thế nhưng, trăm nghìn năm sau, người ân nhân kia đã sớm mất nha!"

    "Không sai, vấn đề này rất có tính kiến thiết!" Ta hướng hắn truyền đạt một ánh mắt tán dương, "Như vậy, ý của ngươi là -- oan có đầu, nợ có chủ, báo ân cũng phải tìm chính chủ! Na xà từ lúc trăm nghìn năm trước nên báo một ân nhân!"

    "Ách. . ." Cậu ấm suy nghĩ một chút, "Hắn đúng là!"

    "Tốt!" Ta mỉm cười, "Bất quá, rất không đúng dịp chính là: trăm nghìn năm trước, nàng vốn là một con rắn nhỏ bình thường, suy nghĩ còn chưa khai hóa, căn bản không có ý thức báo ân! Cho dù trăm nghìn năm sau, nàng tu luyện thành công thành hình người, cũng là kinh qua cao nhân chỉ điểm, mới ý thức được muốn đi báo ân!"

Ách, thế nào lại cảm giác muốn tát vào mồm chính mình ni? Thực sự là mất mặt! Xem ra nhân loại nói một câu rất đúng -- giáo dục phải từ khi còn bé đến lớn!

    "Na nàng muốn tìm ai báo ân ni?" Thiếu gia không giải thích được, "Lẽ nào, phải đi tìm hậu thế tử tôn của người kia?"

    "Thông minh! Hơn hết, lại phi thường không đúng dịp chính là: trăm nghìn năm trước, người kia còn không có kết hôn đã chết! Sở dĩ không có lưu lại bất luận cái gì con nối dòng! Hơn nữa, tuy gia đình hắn lại con một mấy đời, đến đời hắn lại vừa vặn tuyệt hậu!"

    "Thật khéo?" Thiếu gia cau mày.

    "Đương nhiên! Không như thế làm sao có chuyện!"

    "Khụ khụ. . ." Ngô bá ở bên không có gì đột nhiên lên tiếng, "Tiểu hắc, ngươi cũng đừng tái đùa thiếu gia nhà ta nữa!"

    "A? ?" Ta vẻ mặt mờ mịt gia tăng vô tội, "Ta không có a!"

    "Na 《 bạch xà truyện 》 trong có vấn đề sao?" Ngô bá mắt lé.

    "Đây đều là bối cảnh cố sự nha! Bằng không ngươi cho là bạch nương tử để làm chi muốn tìm hứa tiên!" Ta giải thích.

    "..." -_-

    "Hứa tiên!" Thiếu gia trước mắt sáng ngời, "Hứa tiên là ai vậy?"

    "Hứa Tiên nha, chuẩn xác mà nói thị một tay trói gà không chặt, tính cách nhu nhược, nhát gan sợ phiền phức lại thư sinh!" Ách, không có ý gì, tiểu Bạch tỷ tỷ, ta luôn luôn đối với ngươi thừa nhận người đại quan kia không có bất cứ gì là hảo cảm.

    "Lại thư sinh! ?"

    "Đúng, chính là ân nhân cứu mạng kia sau N lần hồi chuyển thế!"

    "Chuyển thế!" Cậu ấm kinh ngạc trợn tròn con mắt, "Làm sao lại như đang tìm tây tàng chuyến thế hoạt phật!"

    "Ách, đích xác có chút giống thế!" Ta không khỏi gật đầu.

    "Sau đó ni?"

    "Sau đó, theo lý thuyết, kỳ thực kiếp này người này không có quyền gặp xà yêu báo ân, nhưng cũng là vì hắn đời trước tu luyện mà tạo phúc, hơn nữa lần này hành động báo ân trực tiếp được lợi cho người đã tiêu thất, sở dĩ, xà yêu cuối cùng lựa chọn thư sinh làm đối tượng báo ân!"

    "Ân!" Thiếu gia gật đầu, hình như có sở ngộ.

    "Được rồi, nói nhiều như vậy, thiếu gia hiện tại có thể trả lời vấn đề của ta!" Hắc hắc, hiện tại vấn đề đã tiến thêm một bước tế hóa, "Thiếu gia cho rằng xà yêu kia nên làm thế nào báo đáp ân đức ở kiếp sinh này ni?"

    "Ách. . ." Thiếu gia nhức đầu, "Cái này đúng vậy nha. . ."

    "Nga, thiếu gia có cao kiến, cứ nói đừng ngại!"

    "Ách, một người có giá trị hay không phải quyết định bởi thế giới quan , nhân sinh quan, mà người này giá trị quan có định đoạt tuyển chọn của hắn, tuyển chọn lại quyết định bởi hành vi của hắn. . ."

    Ách? ? Những cái đó cùng báo ân có quan hệ gì? Thiếu gia muốn nói gì nha? Cảo nhiều như vậy đông đông!

    ". . . Mỗi người là một thế giới quan, nhân sinh quan không đồng nhất, sở dĩ, giá trị bọn họ quan cũng không giống nhau!"

(anh này có triết lí nhân sinh quan lằng nhằng)

    "Ách, sau đó ni?"

    "Ta đang suy nghĩ, xà yêu hẳn là tự bản thân cũng có giá trị quan?"

    "Ách, có thể nói như vậy. . . đó là lí do ni?"

    "Sở dĩ. . . Sở dĩ nó quyết định giá trị quan vì nó được tuyển trạch, nó được quyết định là hành vi báo ân !"

    "Ân, sau đó ni?"

    "Ta đối giá trị quan của nó điều không phải rất rõ ràng. . ."

    . . . -_-\\\. . .

    "Ách, kỳ thực, vấn đề này cũng không có gì tiêu chuẩn đáng nói. . ."

    . . . O_O. . ."Sở dĩ ni?"

    "Sở dĩ, ta không có khả năng gặp xà yêu báo ân, không dám vọng tưởng mà phỏng đoán hay nhận xét !"

    . . . O_o\\\. . . Nói nửa ngày, nói cách khác: việc không liên quan đến bản thân, cao cao quải khởi!

    "Na hoán đổi một khía cạnh khác, nếu như ngươi là thư sinh kia, ngươi mong muốn xà yêu đền đáp ngươi thế nào?"

    "Đây. . . Cái này. . ." Thiếu gia lại bắt đầu vò đầu, "Đồng ý nhưng vẫn không phải là hắn nha!"

    O_O"Ta nói là nếu như! Nếu như biết không!"

    "Nga!" Thiếu gia gật đầu lập tức minh tưởng.

    "Thế nào? Có hay không ngờ đến cái gì?"

    "Ách, vô công không được lộc" thiếu gia cẩn cẩn dực dực nói, "Ta cũng không thể được không cần nó hồi báo?"

    O_o "Không được! Ngươi phải nhận!" Bằng không đại kế thành tiên sẽ vô hạn kỳ gác lại!

    "Khả. . . Thế nhưng, ta thực sự không cần nha!" Thiếu gia vẻ mặt vô tội.

    O_O "Ngươi lẽ nào lại không có muốn thực hiện nguyện vọng nào?" Ta nhắc nhở nói.

    "Nguyện vọng?" Hắn đột nhiên hưng phấn đứng lên, "Có a!"

    "Cái gì?"

    "Ta mong muốn thế giới hòa bình!" (anh muốn bé điên)

    . . . O_O\\\. . . Thế giới hòa bình liên lụy đến sinh vật thực sự quá rộng lớn, chỉ bằng tu vi hiện tại, thực sự lực sở bất năng cập nha (không thể thực hiện)!"Ách, có thể hay không đổi một việc khác?"

    "A?" Thiếu gia bày ra vẻ mặt mất mát.

    "Tốt nhất là với riêng cá nhân ngươi thôi, mật thiết tương quan, tỷ như: của cải, danh vọng, địa vị, ái tình, hôn nhân, gia đình các loại !" Ta lần thứ hai nhắc nhở.

    "Thế nhưng, những cái này ta đều có khả năng chính tay mình tạo ra!"

    Ách, nói cũng chỉ đến thế! "Thế nhưng, nếu có xà yêu giúp ngươi, ngươi có thể rút ngắn đến N năm để làm những điều đó a!"

    "Ít phấn đấu N năm? Vì sao phải ít nhất phấn đấu đến N năm?" Thiếu gia nghi hoặc không giải thích được nhìn ta.

    Ách, vì sao? . . . Đúng nha! Vì sao? Sao tiết kiệm đến N năm cũng không muốn? ... A! Ta đã biết!

    "Ngươi ngẫm lại, người khác hoa 10 thâm niên gian tài năng thu được tài phú, danh dự, địa vị, ngươi nháy mắt là có thể có, như vậy ngươi so với bọn hắn đa ra canh nhiều thời giờ hòa tài phú khứ vi thế giới hòa bình sự nghiệp tố cống hiến! Những điều đó không phải tốt sao?"

    "Ân, ngươi nói như vậy hình như cũng không có sai, thế nhưng, thế giới hòa bình đó mới là khởi điểm, dựa vào thời gian, tiền tài là có thể thực hiện được. . ." Thiếu gia vẻ mặt buồn bã.

    . . .O_O\\\. . . Quên đi! Giả thiết cuối cùng!"Nếu như ngươi là xà yêu, ngươi sẽ làm thế nào báo đáp thư sinh ni? Nhớ kỹ, ta nói là nếu như! Còn có, thỉnh không nên liên quan đến thế giới hòa bình vấn đề! OK?"

    "OK!" Thiếu gia ngoan ngoãn điểm đầu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét