Chắc mềnh không phải nhắc lại. Không mang bản dịch của mềnh đi bất cứ đâu mà không có sự đồng ý của mềnh. Vì nguyên nhân chính làm blog nè là chia sẻ niềm vui đọc danmei.

Thứ Hai, 5 tháng 7, 2010

Tân Hắc Công Tử Truyền kì_Quyển 1 đệ nhị chương(ha)

Tự nhiên thấy bản thân thật kém cỏi nhút nhát, ....

Thấy tự trách bản thân yếu kém.

hờm hờm.

==================================
Tân Hắc Công Tử Truyền Kì
Tác giả: Nhất Hề
trans: Hoa Độc (analinh91= crazy love)
"Uy, ngươi hơi quá đáng a!" Ngô Bá đột nhiên nhảy ra, vẻ mặt kích động, "Làm sao có thể so sánh thiếu gia nhà ta với yêu tinh!"

Ách, vì sao không thể? Cũng không có ai bị đánh vì nói dối!

"Ngô Bá, ngươi đừng kích động, đây chỉ là giả thiết mà thôi!" Thiếu gia nhanh chóng khuyên giải.

"Đúng vậy! Ta là nói nếu như mà!" Ta tùy cơ phụ họa, "Ngô Bá, ngươi cũng phát biểu một chút cách nhìn của ngươi đi! Nếu như ngươi là bạch nương tử, ngươi sẽ báo đáp hứa tiên ni?"

"A? !" Ngô Bá cằm thiếu chút nữa trật khớp, xem ra rất không thích loại giả thiết này. Khóe miệng hơi co rúm chỉ trong chốc lát, hắn nghiêm mặt nói: "Thiếu gia, thời gian không còn sớm, cần phải về!"

"A!" Thiếu gia như là đột nhiên giữa chừng nhớ tới đại sự gì, không khỏi kinh kêu một tiếng cúi đầu nhìn. . . cổ tay?

Kỳ quái? Hắn muốn làm gì? Ta hiếu kỳ nhìn theo, chỉ thấy phía trên cổ tay hắn ô tử sắc đã nhạt đi không ít, ngoài vài điểm đỏ cũng đã biến mất hơn phân nửa! Oa --! Hảo thần kỳ nha!

Ta đang cảm thán, bất chợt thiếu gia ngẩng đầu mạnh, thiếu chút nữa va đúng cằm ta! Giây tiếp theo, hơi thở ấm áp đúng mặt ta. Ta nháy mắt mấy cái, đột nhiên phát hiện đôi mắt to của thiếu gia đen lay láy, dù cho có lớn lên vẫn giống như xưa, tiểu nhân a. Ha hả, thật tốt ngoạn! . . . Ách, chờ một chút, người này sẽ không nhận ra ta đi! ( xấu hổ, hóa thành hình người tới nay, ta còn chưa soi gương lần nào, bởi vậy cuối cùng cũng không biết bản thân hóa thành hình thù gì-_-)

. . . Ách, lẽ nào vẫn đề ở chỗ ta? Không thể nào! . . . >_<\\\. . . Vì sao nhìn ngang nhìn dọc nhìn trên lại nhìn dưới, sao tất cả đều giống một đứa con gái?

Vừa khiến ta oán giận quyết không chịu thua kém kể cả về tướng mạo, ta thấy hai tiểu nhân nhi đang từ từ tách rời ta đi xa, sau đó chợt nghe một thanh âm vang lên "Băng", ta phục hồi tinh thần lại... Di, thiếu gia ni? thiếu gia chạy đi đâu rồi?

"Thiếu gia!" Ngô Bá kinh hô một tiếng, thân thể ngồi xoạch xuống... ? ? ... Ta cúi đầu liếc mắt nhìn, ách, thiếu gia vì sao lại ngồi dưới mặt đất?

"Thiếu gia, ngươi sao vậy? Có bị thương ở đâu không?" Ngô Bá hoảng hốt đỡ thiếu gia đứng lên.

"Không. . . Không có việc gì. . ." Thiếu gia đỏ mặt kéo dài đến tận cổ!

Ách, không phải hắn lại đột nhiên nóng rần lên chứ! Ta nhanh chóng chìa tay đưa lên sờ trán hắn, vậy mà, thiếu gia lại nhất thời lảo đảo, lập tức té ngã, may có Ngô Bá ở bên đỡ lại hắn.

Ai ~~~ không nghĩ rằng cánh tay thiếu gia lại gầy yếu như vậy! Thực sự người này tướng mạo không được nha!"Thiếu gia, ngươi không sao chứ?"

"Không. . . Không có việc gì. . ." Thiếu gia lắp bắp, xem ra còn đang cố gắng chống đỡ.

Ai ~~~ cuộc đàn phán ngày hôm nay e rằng phải dừng tại đây! >_< phiền nha phiền! Ta muốn tìm ra phương án báo ân nha. . .

"Không có gì, tiểu hắc, ta. . . Ta phải về nhà . . ."

Ai! Quay về ! Quay về !

". . . Chuyện ngày hôm qua, thực sự rất cảm tạ ngươi!"

Cám tạ ta? Ngày hôm qua? Chuyện gì? . . . A! Được rồi, thiếu chút nữa quên! "Ngươi có biết, tối hôm qua tại sàn nhảy, là ai ném bình rượu ra khỏi cửa?"

"Bình rượu?" Thiếu gia suy nghĩ một chút, khuân mặt lại đỏ, "Đó. . . Cái đó. . . Hình như là. . . Ta nhưng . . ."

"Cái gì!"

Xoay nửa ngày, nguyên lai chính là hắn! Cái đó đập vỡ đầu ta thành một lỗ thủng, hại ta sai lầm xông vào sàn nhảy, sau đó bị bắt đến cục cảnh sát, cuối cùng còn mất mặt té xỉu cư nhiên là do vị này -- Trầm Đại thiếu gia! ! ...

Thiên nột! Ngươi trêu cợt ta? Chính ta đang nằm mơ? ... Ha ha ha, đây quả thực là quá xảo! Thật là khéo! Uổng ta cố gắng bày đặt mưu kế, nguyên lai tất cả thiếu sót khi trước đã được định trước! Trăm nghìn năm trước, hắn cứu ta một mạng, hôm nay hắn lại suýt lấy mạng của ta, đây chính là hảo một mạng hoàn một mạng mà!

Nói như vậy, kể từ lúc đó chúng ta ân ân oán oán đã thanh toán xong! Nga da! Ta không cần báo cái gì ân nữa! ... o(∩_∩)o. . . Ha ha, hiện tại phải đi kiếm Quan Thế Âm tỷ tỷ! Ha ha... Quá tuyệt vời, ta muốn thành tiên rồi! ! ...

"Tiểu hắc! Tiểu hắc!"

"A? ... Các ngươi trở về đi, trở về đi! Ha hả... Thuận buồm xuôi gió! Vạn sự như ý!"

"Vậy ngươi. . ."

"A! Ta cũng muốn đi, ha ha ha. . ."

"Ta kêu Ngô Bá lái xe đưa ngươi. . ."

"Úc, không cần, không cần. . ."

"Na, tái kiến!"

"Tái kiến! Tái kiến! Ha hả. . . A! Xin hỏi, miếu Quan Thế Âm đi về hướng nào?"

...

"Tiểu hắc? !" Đột nhiên nhìn thấy ta, Quan Thế Âm tỷ tỷ có chút kinh ngạc, "Sao ngươi lại tới đây, có việc tìm ta sao?"

"Quan Thế Âm tỷ. . . Ách đại sĩ, ta cùng với ân nhân ân duyến đã xong, hiện tại ta khả dĩ có thể thành tiên rồi!" Ta đi thẳng vào vấn đề.

"Nga, nhanh như vậy! Nói ta nghe!"

"NoProblem!"

Ta mi phi sắc vũ, miệng lưỡi lưu loát hướng Quan Thế Âm tỷ tỷ mở đầu toàn bộ quá trình ta hạ sơn báo ân. Chờ Đoạn Kiều chừng một tháng, soát ở Châu Phong , đứng đầu phố ca hát rồi đến cục cảnh sát té xỉu, từ tử biến thái đến người đàn bà gian giảo đó, từ Trầm thiếu gia đến Trầm Duẫn Trạch, từ Chung Vân đến Ngô Bá, đặc biệt tối hậu cường điệu nhất chính là ân nhân nã bình rượu đập ta ngay tức thì chảy máu dẫn đến trong ngàn năm đạo hạnh lịch sử ghi nhận sự kiện trọng đại ta té xỉu!

"Cái này xong?" Nghe xong tự thuật của ta , Quan Thế Âm tỷ tỷ nhất phó biểu tình dường như vẫn còn chưa hết, xem ra đối với cố sự báo ân của ta rất có hứng thú!

"Xong!" Ta khẳng định trả lời.

"Thế nhưng, ngươi còn không có báo ân nha!"

-_- ta van ngươi, có hay không nghe lời ta nói mới!

"Hắn nã bình rượu vào ta chảy cà máu, thiếu chút đoạt lấy mạng ta!" Ta đem trọng điểm nhắc lại lần nữa.

"Ta biết, na thì thế nào?" Quan Thế Âm đại sĩ nhất phó biểu tình vân đạm phong khinh!

Na thì thế nào! >_< "Sinh mệnh là rất quý giá!"

"Ta biết a! Sở dĩ sao?"

"Sở dĩ đây là một mạng đổi một mạng, ta cùng với Trầm Mân ân oán từ nay đều là đã thanh toán xong!"

"Chỉ là té xỉu mà thôi ma! Không nên quá khoa trương!"

Té xỉu mà thôi! ... >_<... Được rồi! Coi như ta không may!

"Ta đây đem hắn thoát khỏi vòng tay tên tử biến thái cứu ra có tính không báo ân?"

"Ách, ngươi vừa nói là sinh mệnh rất quý giá?"

"Đúng!"

"Na ngươi xem sinh mệnh và trinh tiết, bên nào quan trọng hơn?"

"Cái đó, đương nhiên là sinh mệnh!"

"Phải! Vậy ngươi nói cứu hắn có tính báo ân không?"

"Ách, na nói không chừng ta không cứu hắn, hắn trước đã bị dâm sau sát rồi!"

"Na chỉ là giả thiết của ngươi, trên thực tế giá cũng không có phát sinh! Hơn nữa cho dù ngươi không hiện ra, na lão bà của lão nam nhân kia cũng bắt gặp!"

"Na nói không chừng nữ nhân kia một mạch đánh chết hắn!"

"Đấy chỉ là giả thiết của ngươi, chẳng phải lúc sau cảnh sát có đến!"

>_< "Na nói không chừng Trầm Mân cho rằng trinh tiết quan trọng hơn sinh mệnh?"

"Đấy cũng là giả thiết của ngươi, hơn nữa cái giả thiết này có khả năng thành hiện thực xác suất rất thấp, trong khi đó nó còn hình thành nền móng giả thiết bảo vệ được hai người!"

. . . >_<\\\. . ."Na nói không chừng kiếp trước hắn năm đó không cứu ta, ta cũng sẽ không chết!"

"Ách, giả thiếu này được lập nên khả năng tính toán hơn thiệt so với ngươi lại càng thấp!"

. . . ///>_<\\\. . ."Ta đây rốt cuộc phải làm như thế nào có thể báo cái ân cứu mạng này nha! Chẳng lẽ thật muốn một mạng đổi một mạng?"

"Ách, cái đấy không cần!"

>_< "Vậy ngươi nói ta phải làm như thế nào? Ta đã cùng Trầm Mân nói qua, hắn nói vô công không thưởng lộc! Hơn nữa hắn nhắc tới cái nguyện vọng kia ta thực hiện không được!"

"Hắn không muốn nhận cũng không nói rằng cái ân này ngươi sẽ không báo!"

"Ta biết, sở dĩ ta hiện tại rất phiền não nha! Đại sĩ, ngươi chỉ đường làm sáng tỏ cho ta!"

"Ách, không thể được, ngươi có thể tự đến tìm hiểu nha!"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét